261 Mưa thu rả rích, sáng nay muốn đi tham gia hội thơ, Hàng Châu liền mưa. Lúc đi qua những hạt mưa kéo dài trên mái hiên, Ninh Nghị nghe thấy bức tường bên kia vọng lại tiếng sột soạt, hắn biết đó là tiếng con gái Lưu Đại Bưu luyện đao.
262 Nắng chiều rực rỡ sáng lạn, cảnh phố phường vẫn long lanh. Khi xe ngựa cùng đội ngũ hộ vệ băng qua đường phố Hàng Châu, ánh nắng từ bầu trời phía tây chiếu xuống, bên đường người đi đường tốp năm tốp ba vội vội vàng vàng đi qua, người giang hồ mang đao kiếm, hành giả du y cầm cờ phướn, nông phu gánh đôi gánh cúi đầu mà đi, thỉnh thoảng ngừng ở chỗ rẽ, chờ những xe ngựa đang băng qua.
263 Vào đêm, ánh đèn như gần như xa, nước sông lóng loánh, kéo dài trong thành thị, nơi có ánh đèn, sóng nước trong suốt cũng gợn sáng lên, giữ cho đường phố có chút ánh sáng, còn ánh nước thì trầm mặc trong bóng tối, chỉ là ngẫu nhiên có ánh đèn ở trên thuyền lóe lên, chậm rãi đi qua trong tầm nhìn.
264 Người nhà đến gọi, trong nhà có một số việc, hôm nay phải rời đi trước, mong rằng Chu Công bao dung mà thứ lỗi cho. . . - Tối nay, e rằng sẽ không được yên ổn.
265 Xì xào bàn tán, thần hồn nát thần tính. - Đó là ai?- Lệ Thiên Hữu. . . em trai của Trấn quốc Lệ đại tướng quân. . . - Y tới làm gì. . . - Với thân phận này, có người phạm tội rồi.
266 Trên đời này có rất nhiều thứ không thể đoán trước được. Nắm chặt đao trong tay, Ninh Nghị hít một hơi cho tinh thần phấn chấn hơn, nhịp tim thoáng bình phục lại, tay nắm chắc…Về chuyện tiếp theo cũng không quá nhiều lợi thế có thể sử dụng, muốn mưu lược tính kế, cũng đã là cái gì đó quá xa xôi.
267 Công bằng mà nói, Lệ Thiên Hữu rất khó ra được quyết định nà căn bản là không muốn sau này có chuyện xảy ra với mình. Từ trước tới na kiêng kỵ nhất chính là Lưu Đại Bưu, và tên Trần Phàm nhìn như chơi bời lêu lổng nhưng thỉnh thoảng lại có một chút thiên vị cho Bá Đao Doanh, nhưng dù thế nào cũng phải giết Ninh Lập Hằng.
268 Xe ngựa đến rồi, ngọn đèn dầu đung đưa, tiếng ồn ào từ ngoài đường vọng vào, chợt có ánh lửa thoảng qua, có người đánh “ù ù” làm cho tốc độ của xe ngựa chậm lại.
269 Ánh sáo thưa thớt, còn chưa đến giờ tý, thành Hàng Châu đã dần trở lên yên tĩnh. Vì đám phản loạn mà Tề Nguyên Khang mang đến từng đợt hỗn loạn vào lúc này còn chưa đi hết, nhưng bị mọi người bao vây khiến cho vây cánh cũng chạy tứ tán, dựa vào nơi hiểm yếu để phản kháng lại đã làm cho động tĩnh bị bọn họ làm nổi lên đã được áp chế trong phạm vi nhỏ nhất.
270 Lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Tây Qua là một mùa hè khi cô là thiếu nữ mười một tuổi, sau đó hai người tuy được gọi là thế giao nhưng thực ra cũng thân thiết cho lắm, điều không ai biết là, ngay lúc bắt đầu gặp lần đầu tiên, gã đã giật mình với thiếu nữ này.
271 Gió đêm thổi qua làm lá trên đường bay xào xạc, trong gió tràn ngập mùi máu tanh. Lưu Đại Bưu ôm cái hộp gỗ dài đứng trước Ninh Nghị và Lâu Tĩnh Chi, bình thản giống như thị nữ ôm cầm.
272 Lâu Tĩnh Chi đang hỗn chiến bên này, bên kia nổ mạnh. Ninh Nghị đang dựa vào mặt bên cửa tiệm nhìn qua, lúc này cửa tiện gần như bị phá hủy nhưng ông chủ vẫn còn ở bên trong.
273 Chuyện xảy ra tối hôm nay, Lưu Tây Qua một mình ở một gian tiểu điếm chờ mấy người của Tề gia tới tìm, cho nên nếu tin tức từ mấy người Tề gia kia nghi ngờ ông chủ tiểu điếm này thì đúng là một suy đoán rất có cơ sở.
274 Rạng sáng, sương mù nổi lên, sương trắng phủ khắp trong ngoài tòa cổ thành Hàng Châu này. Trên đường thủy bóng của tường thành lay lắt, trên vùng quê sương mù mờ mịt, qua phạm vi hai ba trượng là đã không thấy rõ gì nữa.
275 Tiếng gà gáy vang lên ba lần, trời đã sáng nhưng xung quanh viện vẫn mù sương. Sương trắng vấn vít, ánh đèn từ nhà hàng xóm chiếu đến trông như những chú đom đóm đang đậu trên tán cây trong đêm tối.
276 Sự tình Tứ Quý Trai đêm vừa rồi qua đi xong, Lâu Thư Uyển không chủ động đi tìm Ninh Nghị nữa, những lời liên quan đến bối cảnh của Ninh Nghị từ miệng huynh trưởng Lâu Thư Vọng khiến nàng cảm thấy như đang chìm trong sương mộng.
277 Canh tư, Cổ Đồng quan bên sườn núi Phượng Hoàng. Gió nhẹ khẽ thoảng qua, thành thị trong bóng tối dường như vang lên tiếng chó sủa, trong tòa thành cổ xưa này thi thoảng lại lóe lên đốm sáng.
278 Đi qua những con phố tiêu điều, trên đường mua bữa sáng trở về nhà, trong thư viện Văn Liệt, mới vừa là thời gian vào lớp học. Nửa đường, Trác Tiểu Phong đã tách ra khỏi hắn, lúc này, nghĩ chắc là đang ngồi trong thư viện tụ tập vài người bạn đáng tin cậy để thương lượng chuyện liên quan đến Trần Đằng rồi.
279 Gần đây những người xung quanh đều đang đoán, tại Tứ Quý trai, là ai giúp ngươi giết chết Thang Khấu?Trần Phàm nghĩ đến một chủ đề, liền nghiêng đầu cười nói.
280 Gió thu đìu hiu, phố dài xơ xác, ngọn lửa đang bùng cháy, bóng người vây lại, bóng người lại bị đẩy ra như đạn pháo, ngã trên mặt đất, dòng máu tươi chảy ra.