41 Ngày hôm sau, Chu Tường ở nhà nghỉ ngơi, hắn suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định đi tìm hiểu chuyện hai năm trước, xem báo chí đưa tin thế nào.
Hắn vào quán net, search tên đoàn làm phim năm đó, một loạt trang web hiện ra, trong nháy mắt ấy, trái tim của hắn cũng như thắt lại.
42 Yến Minh Tu không biết có người đang rình, y kéo thấp vành mũ, khóa cửa kỹ càng rồi đi xuống lầu.
Chu Tường vẫn đang núp trên cầu thang, không dám thở mạnh, mãi tới khi Yến Minh Tu đã ra đến đầu khu tập thể, hắn mới dám đứng lên.
43 Sáng thứ Hai, Chu Tường đến Studio như thường lệ, bởi vì hắn còn đang trong giai đoạn học nghề, nên chỉ có thể làm một số việc lặt vặt, những việc này mười năm trước hắn cũng đã làm, không ngờ hiện giờ lại gặp lại chúng.
44 Tâm trạng Chu Tường trong nháy mắt đó, thật sự là trăm mối ngổn ngang.
Hắn muốn cười, muốn khóc, muốn đập bàn, muốn đạp tường.
Uông Vũ Đông, lại là Uông Vũ Đông, cascadeur, lại là cascadeur!
Hắn không hiểu liệu có phải mình bị nguyền rủa rồi hay không, sống lại với một sinh mệnh hoàn toàn mới, những hắn vẫn không thể thoát khỏi bóng ma của Uông Vũ Đông, cái thứ nguyền rủa đó, e rằng đã in dấu trong linh hồn hắn, chứ không phải trong thân thể hắn.
45 Yến Minh Tu rít qua kẽ răng, “Anh tên Chu Tường?”
Chu Tường là một cái tên phổ biến, không có chỗ nào đặc biệt, nhưng người này lại khiến y sôi trào những xúc động xưa nay chưa từng có, y không thể hiểu tại sao đột nhiên mình lại chú ý tới một người xa lạ, mà người xa lạ này còn tên “Chu Tường”, hắn cũng tên là Chu Tường?
Hai chữ Chu Tường, thật giống như một lời nguyền rủa, chỉ trong nháy mắt có thể gặm nát trái tim y.
46 Chu Tường được gặp cháu gái ở nhà Thái Uy, cô bé đã biết chạy nhảy, nhanh nhẹn và rất đáng yêu, hơn nữa còn đặc biệt thích hắn, vừa nhìn thấy hắn đã quấn lấy không rời.
47 Sáng thứ Bảy, Chu Tường nhận được điện thoại của Vương tổng, lúc ấy hắn vẫn còn đang ngủ, nhìn thấy tên người gọi thì vội vàng ấn nghe.
“Alo, Vương tổng ạ?”
“Tiểu Chu à, vẫn chưa dậy hả?”
“Haha, hôm qua mệt quá.
48 Yến Minh Tu đưa Chu Tường tới nhà hàng chỉ dành cho hội viên mà trước kia hắn đã từng dùng bữa với Lan Khê Nhung, đại bộ phận tới đây đều là người trong giới giải trí, rất kín đáo, không bị quấy rầy.
49 Khương trợ lý nhận được điện thoại của Chu Tường cũng không quá bất ngờ, người muốn nịnh bợ gã nhiều lắm, nhưng tất nhiên gã không dám lên mặt với Chu Tường.
50 Chu Tường lông tóc dựng đứng, tại sao… Tại sao lại là y?!
Nhưng rồi hắn lập tức nhớ ra, không phải chỉ riêng hắn và Yến Minh Tu biết nơi giấu chìa khóa, vẫn còn một người nữa, chính là cái người đã từng rất thân thiết với hắn, thường xuyên chạy đến nhà hắn chơi – Lan Khê Nhung!
Có một lần Chu Tường bận không ra mở cửa, mà Lan Khê Nhung lại tình cờ đến, hắn bèn nói cho y vị trí hắn giấu chìa khóa, dù sao lúc ấy hắn cũng rất tin tưởng Lan Khê Nhung, hơn nữa nhà hắn cũng chẳng có gì đáng giá.
51 Chu Tường sợ dán mặt vào khe cửa nghe trộm sẽ bị phát hiện, nên chỉ đứng đó một lát rồi ra chỗ khác ngồi chờ.
Không lâu sau, hắn thấy Yến Minh Tu giận đùng đùng bỏ đi, thật lâu sau nữa, Lan Khê Nhung cũng hầm hầm rời khỏi.
52 “Mấy ngày nữa mới có kết quả kiểm tra, cậu cứ đưa mẹ về trước, nhưng dựa theo kinh nghiệm của tôi, nhất định là bệnh liên quan đến chức năng thận. ”
Bàn tay Chu Tường khe khẽ run rẩy, hắn thấp giọng hỏi, “Bác sĩ, có phải bệnh ung thư không?”
“Đừng bi quan, hiện giờ vẫn chưa thể kết luận.
53 Chị Trương gọi cho Chu Tường vào sáng thứ Hai, trách móc Chu Tường nửa ngày, nói là lẽ ra hắn phải nghe lời chị, không nên bàn bạc với Thái Uy, đỡ phải dây dưa đến tận giờ, mà Uông Vũ Đông bên kia cũng đỡ phải tìm kiếm cascadeur khắp nơi.
54 Đến chiều, Chu Tường phải diễn bổ sung các phân cảnh bị chậm tiến độ, Yến Minh Tu cứ đứng trơ trơ bên cạnh nhìn hắn, nhìn đến nỗi hắn gai cả người.
Giờ nghỉ, hắn nghe được Triệu đạo diễn thảo luận với biên kịch, nói rằng nên sắp xếp cho Yến Minh Tu vào vai em trai của nhân vật chính, vì thân thể yếu ớt nên phải nằm trên giường bệnh quanh năm, nhưng đồng thời lại nghiên cứu đủ loại thi thư, tài trí hơn người, cuối cùng bị kẻ địch của nhân vật chính giết hại, khiến cho tính tình nhân vật chính biến đổi kịch liệt, đẩy bộ phim lên đỉnh điểm cao trào.
55 Ngay từ đầu Yến Minh Tu cũng không nhận ra Chu Tường cố ý chuốc say mình, suy cho cùng, y nào thể ngờ có kẻ lại to gan đến thế, dám chuốc rượu y.
Đến lúc y phát giác điều bất thường thì cũng đã qua ba lượt rượu, đầu váng mắt hoa rồi.
56 Chu Tường nằm phút trên sàn khoảng hai mươi phút, đến khi xác định Yến Minh Tu đã ngủ thật, hắn mới dám nhẹ nhàng gỡ tay y ra, từng chút từng chút lách mình thoát khỏi sức nặng của y.
57 Chu Tường hẹn bác sĩ lần sau sẽ đến kiểm tra thận của hắn, đây là hắn trộm nói sau lưng Trần Anh, mà dù thận của hắn có thích hợp để ghép cho Trần Anh đi nữa, thì bây giờ hắn cũng không có tiền, thêm vào đó, nhiều khả năng Trần Anh thà chết cũng không chịu.
58 Sáng thứ Hai, Chu Tường gọi cho dì Vương, thông báo sơ qua tình hình của hắn và Trần Anh, nói công việc chính dì phải làm là giám sát Trần Anh đi bệnh viện.
59 Chu Tường gạt tay Yến Minh Tu ra, đứng yên ngoài cửa, không có ý định muốn vào, hắn cố sức đè nén những cảm xúc tiêu cực, nhưng để tươi cười dối trá thì hắn cũng lực bất tòng tâm, vậy nên hắn chỉ hờ hững nói, “Yến tổng, nhà tôi thực sự đang có chuyện, là chuyện vặt vãnh mà kiểu người ăn trên ngồi chốc như ngài không thể hình dung được, nhưng đối với tôi thì khó khăn vô cùng, chắc ngài cũng không phải chỉ bởi vì tôi cúp máy mà thù oán gì tôi chứ.
60 Chu Tường về nhà giữa giờ cơm trưa.
Dì Vương và Trần Anh đều không nghĩ hắn về sớm thế, Trần Anh hỏi, “Chu Tường à, con không đi làm sao?”
Chu Tường cười cười để bà an tâm, “Anh Uy cho con nghỉ mấy ngày, cuối tuần này con ở nhà với mẹ.