1 Công nguyên năm 2500, thế giới bộc phát chiến tranh hạt nhân, cả địa cầu bao phủ trong một mảnh sương khói phóng xạ, văn minh loài người cơ bản bị hủy diệt.
2 - Ha ha, mau nhìn, phế vật tới kìa! Trên đỉnh Trường Sinh Sơn, mấy tiểu hài tử khoảng 10 tuổi đang luyện tập pháp thuật, đột nhiên một nam hài lớn tiếng kêu lên.
3 Hôm sau Tiết Lăng Vân vẫn xuống núi hái thuốc như bình thường. Trời còn chưa sáng hắn đã đi xuống núi, tới lúc mặt trời mọc hắn đã hái được đầy một giỏ thuốc rồi hướng về tss mà lên núi.
4 Tuy rằng Tiết Lăng Vân là Trường Sinh Môn bảy đại đệ tử một trong, nhưng hắn lại không cách nào có thể tu chân, căn bản hắn không có cách nào để luyện hóa cây Xích Dương Thảo kia.
5 Hôm nay, vẫn như thường ngày Tiết Lăng Vân đi qua cửa một tửu điếm, hắn biết rõ đến xế chiều tại đây sẽ bố thí phát bánh bao, hắn muốn tới đây để lấy vài cái bánh bao.
6 Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao một lần nữa về đến căn nhà trúc trên Trường Sinh Sơn. Tống Ngọc Dao mỉm cười nhìn Tiết Lăng Vân, nói: - Nữa năm không gặp nhau, Lăng Vân của ta càng trưởng thành hơn! Bất quá, ngươi bây giờ quá bẩn, sư phụ giúp ngươi chuẩn bị nước tắm, một lắt nữa giúp ngươi tẩy rửa thân thể.
7 Tiết Lăng Vân tu luyện tốc độ có thể nhanh như vậy, nguyên nhân cũng rất đơn giản, trong người hắn có Cửu Âm Tuyệt Mạch cùng dược lực Xích Dương Thảo.
8 Người đến là một gã đệ tử đời thứ ba, Tiết Lăng Vân trước đây chưa gặp qua gã đệ tử này, không biết là đệ tử của ai. Tên đệ tử đời thứ ba kia đã từng nghe qua biệt danh "phế vật" của Tiết Lăng Vân, hắn dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Tiết Lăng Vân một cái, Tiết Lăng Vân nhíu mày.
9 Tống Ngọc Dao về tới Ngọc Trúc Phong, đi vào căn nhà trúc, lúc này trong lòng nàng mới thoải mái. Chỉ khi ở cùng một chỗ với Tiết Lăng Vân nàng mới có cảm giác này.
10 Qua rất lâu sau đó, trên ngọn núi mới lần nữa trở lại yên tĩnh, Tiết Lăng Vân giúp Tống Ngọc Dao mặc lại quần áo, hôn nàng một cái. - A Dao! Nếu như có thể mãi mãi như vậy thì tốt biết bao! Tiết Lăng Vân ôn nhu nói.
11 - Lăng Vân ngươi làm ta sợ chết mất! Thân thể của ngươi thế nào rồi? Cái Tiểu Đỉnh kia chui vào cơ thể của ngươi, không tổn thương thân thể của ngươi chứ? Tống Ngọc Dao lo lắng hỏi.
12 - A Dao! là bải bối gì vậy? Tiết Lăng Vân ôm Tống Ngọc Dao cười hỏi. Từ lần đi tham dự Tiên Đạo Đại Hội đến nay đã qua nửa năm, hiện tại Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao càng thân thiết hơn.
13 Tống Ngọc Dao đang ở phía dưới chờ Tiết Lăng Vân, trông thấy Tiết Lăng Vân đến liền cười nói: - Chúc mừng ngươi! Nhẹ nhàng như vậy đã chiến thắng đối thủ! Tiết Lăng Vân nói: - Tuy thắng nhưng không có vinh quang, đối thủ quá yếu, chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ mà thôi, tu vi của ta cao hơn hắn quá nhiều, hắn không thể nào là đối thủ của ta! Tống Ngọc Dao gật đầu, nói: - Đối thủ này đúng là quá yếu, nhưng qua mỗi trận đấu đối thủ của ngươi sẽ càng ngày càng mạnh.
14 Tiết Lăng Vân vung kiếm một lần nữa, vô số đạo kiếm khí từ trên trờ hạ xuống. Ngay sau đó, tất cả huyễn ảnh của Nhạc Vân Phàm đều bị kiếm khí của Tiết Lăng Vân chém thành phấn vụn.
15 - Tiết sư huynh! Tiểu đệ không phải là đối thủ của sư huynh, trận này nên dừng ở đây đi!Triệu Chí Bình thở dài một hơi, cười khổ nói. Lúc này Tiết Lăng Vân mới từ trạng thái huyền ảo đó tỉnh lại, hắn kinh ngạc nói:- Ngươi muốn nhận thua?Triệu Chí Bình gật đầu, cười nói:- Kiếm pháp của Tiết sư huynh khiến ta tâm phục khẩu phục, ta tự nhận không phải đối thủ của sư huynh, cho nên trận đấu này nên dừng lại ở đây đi!Trong nội tâm của Tiết Lăng Vân rất kinh ngạc, bất quá khuôn mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì, hai người từ không trung bay xuống.
16 Hỏa diễm trên người của Tiết Lăng Vân càng ngày càng ít, trên trán của hắn đột nhiên xuất hiện ấn ký hình chiếc đỉnh, tất cả hỏa diễm đều quanh hắn đều bị ấn ký hấp thu.
17 Trường Sinh Kiếm chính là đệ nhất pháp bảo của Trường Sinh Môn, nghe đồn đây chính là bội kiếm* của tổ sư Trang Chu năm xưa sử dụng để diệt yêu trừ ma, Trang Chu lúc phi thăng lên Thiên Giới đã để lại Trường Sinh Kiếm tại nhân gian, Trường Sinh Kiếm chính là biểu tượng của Trường Sinh Môn.
18 Tiêu Thanh Tùng không thể tin nổi, hắn ngơ ngác nhìn vào Hắc Huyền Đỉnh, miệng cứ lẩm bẩm nói: - Làm sao có thể? Làm sao có thể? Kiếm khí của Trường Sinh Kiếm lại bị chặn! Không.
19 Sáng sớm hôm sau, Tiết Lăng Vân ôm Tống Ngọc Dao nằm trên giường, tay phải vẫn đang vuốt ve thân thể mềm mại của nàng, hắn nói: - A Dao! Ta thật muốn mãi mãi cùng người sinh sống như thế này! Tống Ngọc Dao nhẹ nhàng cười, nhớ tới chuyện trong phòng nghị sự ngày hôm qua, nàng liền nói: - Lăng Vân, có một chuyện phải nói cho ngươi biết! Ngày hôm qua chúng ta đã quyết định phái ra một ít đệ tử đi đến Mệ Vụ Sâm Lâm, ngươi nên chuẩn bị một chút! - Mê Vụ Sâm Lâm? Tiết Lăng Vân sửng sốt một chút, nói: - Đó là nơi nào? vì sao phải đưa người đi đến đó? Tống Ngọc Dao nói: - Mê Vụ Sâm Lâm ở tại Cực Bắc Chi Địa, ở đó có một phân đà của Thiên Ma Giáo, nghe nói bên trong có nhân vật cấp cao của Thiên Ma Giáo.
20 Xin mời xem. Đa tạ! Mọi người đều nhìn về phía hắn chỉ, người có kiến thức cao như Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân lập tức nhận ra đó là một gốc Thiên Niên Tuyết Tham, mọi người đều biết, Tống Ngọc Dao đang tìm kiếm Thiên Niên Tuyết Tham nên lập tức bay xuống dưới.