21
- Mi, không như cô nghĩ đâu!
Món quà trên tay cô rơi xuống, Mi đưa tay lên quệt dòng nước mắt nóng rồi chạy ra khỏi căn hộ.
Khải Phong chột dạ chạy theo để lại " kẻ phá hoại " một mình.
22
Hôm nay thật bình thường. Mọi chuyện vẫn xảy ra một cách bình thường trong ngôi nhà bình thường.
Mi vẫn dậy sớm, cô suýt ngã vì còn choáng váng sau chút rượu hôm qua.
23 Hôm nay cô lại dậy sớm. Tâm trạng có vẻ phấn chấn hơn sau những gì đã xảy ra hôm qua, mới tỉnh dậy nhưng khuôn mặt lại đỏ ửng lên. Không thể tin được, Khải Phong đã.
24
Thật ấm áp~ Anh đang nắm chặt tay cô giữa dòng người đông đúc, có lẽ là sợ cô gái của mình đi lạc chăng?
- Khải Phong à. . . đau. . .
Cô nhăn mặt rồi chợt hất tay Khải Phong ra.
25 Hôm nay là một ngày mưa tằm tã. Chẳng có một chút gì gọi là ấm áp, có lẽ. . . mùa đông đã đến rồi. Cô cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp và ngủ ngon lành.
26 Cái lạnh dần bao trùm xuống thành phố một cách rõ rệt hơn. Nơi căn phòng nhỏ ấm áp, anh ôm cô gái nhỏ của mình trong lòng rồi ngủ. Cảnh tượng lãng mạn tựa truyện ngôn tình.
27
- Ưm. . . Khải Phong. . . đừng. . .
Mặc những lời rên rỉ ỉ oi của cô, anh vẫn tiếp tục làm tới và chẳng có ý định dừng lại. Bàn tay nghịch ngợm lần mò đến hai trái cherry nóng hổi.
28
Vậy là một ngày mới lại đến. Hôm nay cô dậy sớm, bếp núc xong, cô lại hì hục lau nhà, cuối cùng là khoác lên mình bộ quần áo jean đơn giản.
- Em tính đi đâu vậy?
Khải Phong nằm ì trên sofa, mắt hướng đến nhìn cô với bộ dạng còn mơ màng trong giấc ngủ.
29
- Chúng ta chia tay đi!
Cô xoay lưng về phía anh, giọng nói đầy ung dung, dứt khoát nhưng ẩn sau đó lại chứa chút gì đó luyến tiếc.
- Em nói gì vậy?
Cô nghĩ về những gì đã xảy ra ở nhà bà Châu mà nấc nghẹn.
30
Cô đã ngủ rồi, cũng đã 11 giờ đêm còn gì, hôm nay quả thực là một ngày dài. . .
Anh ôm trọn cô trong lòng cố nhắm mắt ngủ nhưng dường như trong đầu chỉ nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay.
31 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước khi đọc ấn dô cái hìh ở trên ngắm vài giây nhé^-^
- - - -
2 năm sau.
32 Hôm sau, bắt đầu ngày mới ở nhà một mình. Chán chết được! Chẳng có gì làm cả! Ăn sáng xong xuôi, cô nằm phịch xuống sofa, bật TV. Được một lát ánh mắt lim dim cụp xuống, cô ngủ thiếp đi chẳng hay.
33
- Xong rồi đó!
Cô cắt mảnh băng còn thừa. Tay xoa xoa vết thương do mảnh vỡ của Phong. Anh không ngừng nhìn chăm chăm vào cô, miệng khẽ nở nụ cười:
- Em vẫn sống tốt chứ?
Cô gật đầu, làn môi mỏng quyến rũ hé mở:
- Vâng.
34 Sáng hôm nay trời đẹp, không khí trong lành hơn bao giờ hết. Ánh nắng nhẹ nhàng reo rắt từng tia sáng xuống mặt đất. Cô tỉnh dậy sau một giấc mộng mơ hồ.
35
- Anh làm gì ở đây?
Cô trợn tròn mắt quan sát người đàn ông từ xe bước xuống. Kẻ đó không ai khác chính là David. Anh nhếch miệng cười khinh bỉ rồi tiến đến vỗ vai Khải Phong.
36 Căn phòng trắng toát tràn ngập nỗi sợ hại, vô vọng và tuyệt vọng. Vài tiếng dao kéo va chạm vào nhau cứ canh cách nghe đáng sợ. Một vài bác sĩ cứ luôn tay luôn chân tại trung tâm căn phòng, có lẽ họ rất vội vàng để muốn cứu con người nằm bất động trên giường kia.
37 Cô tỉnh dậy sau một giấc mơ dài. Đưa tay dụi nhẹ mắt rồi hồi tưởng lại giấc mơ vừa rồi. Thật đáng sợ! Chẳng dám nghĩ Khải Phong đã chết! Cô nhìn lên máy đo nhịp tim.
38 Vừa bước xuống bậc đầu tiên của cầu thang, cô đã sững sờ chẳng dám tiến thêm bước nào nữa. Một người phụ nữ bước lên và chợt giáp mặt với cô. Bà nhìn cô với ánh mắt dần tức giận.
39
Sáng hôm sau. . .
Ngay từ sáng sớm, trước cổng bệnh viện đã hiện hữu một chiếc taxi vàng. Một nam nhân trong trang phục đen, tay vừa ôm lấy phần bụng bên trái vừa hối hả chạy ra khỏi bệnh viện.
40
Nhạc Butterfly ( BTS)
- - - - -
- Khải Phong! Em. . . em về rồi! Khải Phong!
Cô hớt hải đập cửa nhà anh ngay giữa đêm hôm khuya khoắt.