141 Đóa Lệ đang trên đường tới ngôi chùa thì mẹ cô gọi điện thoại :
- Alo, sao trưa nay con không về mà lại không thèm báo cho mẹ biết gì hết vậy con gái?
- Dạ, con xin lỗi mẹ.
142 Bao nhiêu nước mắt rưng rưng kia cũng tuôn chảy ra như dòng nước, Diễm Quỳnh càng nghe câu nói “ta khỏe lắm, cơm ở đây ngon lắm” từ dady thì trái tim của người con tan vỡ thành từng mãnh vụn.
143 Buổi sáng ngày hôm sau, Đóa Lệ cùng với Sư Thầy và một người sư tiểu đi đến bệnh viện, Tuấn Mạnh đích thân dẫn bọn họ đi đến phòng của lão Nhạc. Tới phòng thì anh đứng ở bên ngoài còn ba người kia kéo cửa và bước vào bên trong.
144 Những người trẻ sau khi đợi nhận xét xong xuôi cả rồi thì mới bắt đầu gắp thức ăn vào chén của mình và nhâm nhi, trò chuyện vui vẻ. Trong suốt thời gian ăn uống tất cả mọi người trò chuyện cười nói vui vẻ làm cho không khí tiệm mì náo nhiệt và đầm ấm hạnh phúc vui vẻ hơn, khi buổi cơm tối đã được ăn no hết sạch thì trời cũng đã trở tối, bác Thắng thì được Mạc Bình dẫn về nhà nghỉ ngơi còn mẹ của Đóa Lệ cũng được Mạc Bảo đưa về nhà an toàn, giờ đây trong tiệm mì chỉ còn 3 cặp đôi: Diễm Quỳnh x Quốc Trình, Khắc Lạc x Hạnh Linh và Kỳ Tường x Đóa Lệ ngồi lại bàn phiến chuyện vài câu và cùng nhau dọn dẹp mọi thứ.
145 Khắc Lạc nói tiếp :
- Thì sau khi cuộc họp kết thúc, tao gọi cho cô ấy và la cho một trận. Nhưng mày cũng biết rồi đó, là một giám đốc thì luôn có những cuộc họp đột xuất mà, nên cô ấy phải hiểu cho tao chứ.
146 Diễm Quỳnh xúc động trước sự bát ái của Đóa Lệ và ôm chằm lấy mà khóc nức nở, lần đầu tiên bản thân cô khóc nhiều tới như vậy, có những lúc như thế này mới đủ nhận thức ra rằng cuộc đời này luôn còn những con người bát ái, vị tha và mọi thứ vẫn còn chất chứa nhiều điều tốt đẹp khi bản thân nhìn ra được những lỗi lầm và chấp nhận sửa đổi nó.
147 - Dạ là khu vui chơi A đó anh, hôm nay có hội chợ nên tụi em đến đây chơi. Nhưng mà không ngờ là nó lại đông tới như vậy. Hiện tại em đang ở chỗ vui chơi cổng b đó nha anh, em cúp máy rồi đi tìm con mắm đó nữa đây.
148 Vừa mới cúp máy nói chuyện với Kỳ Tường xong thì cùng lúc Đóa Lệ mở cửa bước vào nhà và đang đi xuống nhà bếp, cô cúi đầu chào mẹ mình và kéo ghế xuống ngồi bên cạnh Hạnh Linh mà mặt mày thì nhợt nhạt hơi thở thì dốc khiến cho cả 3 người hoảng sợ đầy lo lắng.
149 Thời gian cũng thấm thót trôi qua nhanh, mới đây thôi đã tròn hai năm quen nhau của Đóa Lệ và Kỳ Tường rồi. Ngay sau khi vừa mới chuyển qua bên môi trường đại học mới thì Đóa Lệ đã phấn đấu học và nhận được một suất học bổng du học ở bên nước Úc ba năm.
150 Anh dường như cảm nhận được sự bất bình thường từ giọng nói của người yêu mình nhưng vẫn không muốn hỏi mà chỉ nhẹ nhàng nói:
- Ừ vậy em ăn cơm ngon miệng nhé.
151 Đóa Lệ đi đến chỗ tập trung rồi cùng họ đi vào phòng cách ly và tiến ra máy bay. Kỳ Tường nhận được tin nhắn của cô báo rằng mình đã lên máy bay rồi thì mới yên tâm đi ra ngoài thông báo với mẹ của cô.
152 Đóa Lệ đỏ mặt vì ngượng khẽ nói:
- Mẹ này kì ghê, con lớn rồi mà mẹ đừng có hở cái là lôi anh Tường vào đây nữa, anh ấy chú tâm học thật tốt ở bên đó đi mà mẹ.
153 Hai năm trời xa quê hương để du học thì cuối cùng Kỳ Tường cũng đã trở lại đây cùng với tấm bằng tốt nghiệp loại tốt. Anh và Diễm Quỳnh cùng với Quốc Trình trở về nước sau mấy năm xa quê hương, tất cả mọi người lại đoàn tụ nhưng nay lại thiếu vắng một người đó là Đóa Lệ.
154 Khắc Lạc đi lên nhà trước khóa cửa cẩn thận, còn Đóa Lệ với Hạnh Linh vẫn ngồi ở dưới nhà bếp nói chuyện:
- Mày nè. . . , dạo gần đây tao có cảm giác như cái khả năng tâm lý của tao đang có chiều giảm đi thì phải, cái kiểu như là tao có đam mê với thiết kế hơn là chú tâm nghiên cứu tâm lý con người.
155 Đóa Lệ bước vào nhà và nói chuyện với mẹ vài câu sau đấy đi lên phòng thay đồ để lát cùng mẹ đi mua sắm quần áo. Trong lúc cô đang đứng ngắm mình trước gương, đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi như kiểu muốn phát sốt thấy làm lạ nên cô đưa tay lên sờ trán thì thấy trán mình hơi hơi nóng thầm nghĩ chắc là do mấy hôm nay mãi lo chuẩn bị quà sinh nhật cho anh yêu nên cô thức khuya hơi nhiều vì vậy mà dẫn đến bản thân mệt mỏi.
156 - Xin lỗi vì đã làm mày lo lắng. Mày. . . Tao có chuyện này muốn hỏi mày. . .
Hạnh Linh đi tới bàn học của nhỏ bạn và mở balo của nó ra sau đó lấy quyển sách của nó, kéo ghế lại đối diện nó sau đó đập quyển sách đó vào đầu của nó rồi bắt đầu lên tiếng trách hờn nó:
- Mày á.
157 Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu và đi tới chỗ bà và Kỳ Tường đang ngồi đợi tình trạng sức khỏe của cô. Kỳ Tường ngước mắt lên nhìn thấy bác sĩ đang đi tới liền đứng dậy đi lại rồi bắt chuyện hỏi :
- Thưa bác sĩ, tình trạng sức khỏe của người yêu tôi như thế nào rồi ?
-.
158 Buổi tối hôm đó, Đóa Lệ không tài nào ngủ ngon giấc được vì thế nên mới rạng sáng cô đã dậy rất sớm. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy bước xuống giường chuẩn bị đi thay đồ đi tập thể dục, trong lúc đó Hạnh Linh bất ngờ nắm chặt lấy tay của cô mớ ngủ nói:
- Mày đừng theo ngành tâm lý nữa được không? Hãy cùng tao bay qua bên Canada học ngành thiết kế nhé, vì ngành tâm lý này nó phức tạp lắm.
159 Sau khi đã an ủi, động viên mẹ của Đóa Lệ thì Diễm Quỳnh đứng dậy đi lại chỗ cô đang nằm chỉ biết đứng trước giường mà thở dài, khẽ đưa tay lên lau hàng nước mắt đang rơi kia rồi lẳng lặng kéo cửa bước ra ngoài.
160 Cặp chân mày kia càng nhăn nhúm lại hơn, anh lắc đầu trước câu nói của cô rồi quay người tiếp tục bước đi, vừa bước đi vừa suy nghĩ nên phải làm sao để cô ấy không lấn thân vào mấy vụ án kinh dị này đây, nếu mình cự tuyệt thì chắc chắn cô ấy sẽ buồn và giận mình lắm, nhưng mà nếu để cô ấy tham gia tìm hiểu vụ án này rồi lỡ có chuyện gì không hay xảy ra thì mình nên biết trả lời làm sao với bác gái đây? Haiss, Tiểu Lệ ơi Tiểu Lệ à.