1 Vũ Thiên Băng( 17 tuổi): là học sinh lớp 12 Lý_Anh trường THPT Moon. Với tổng số dân trong lớp là 35 mạng( Thiên Băng: e hèm lạc đề rồi nhóc. T/g: dạ vâng ạ*mắt lườm lườm*.
2 Trường THPT Moon. . . . . . . Trường Băng là ngôi trường nhỏ không to lắm nằm trong con hẻm nhỏ, gồm 7 tầng, lầu 1 là dành cho học sinh lớp 10, lầu hai là lớp 11, và lầu 3 là nơi dành cho học sinh lớp 12.
3 _Áaaaaaaaaaaaaaa. . . . . cứu. . . . cứu. . . tôi. . . . cứu???Ủa đây là đâu, sao mình lại ở đây, mình bị rơi xuống nước mà. Hay mình bị die rồi. Ôi không mẹ ơi, ba ơi, chị Hy ơi, m.
4 _Hơ hơ, tôi mệt quá anh có thể cho tôi tá túc một đêm được không, sáng mai tôi sẽ rời đi liền, không làm phiền anh nữa đâu. Băng đưa ánh mắt nài nỉ nhìn Phong.
5 _Như nước một ngày không thể không vua, và nếu có vua thì phải có hậu. Đã nhiều lần các khanh dâng tấu sớ muốn ta mau lập hậu để ổn định lòng dân. Nay chiều theo ý dân, ta muốn lập Vũ thiên Băng làm hậu, có ai có ý kiến gì không? Sự việc đến quá nhanh khiến Băng chỉ kịp như con nai vàng ngơ ngác.
6 Băng kêu Phong và thái hậu ở lại, còn mình thì ra ngoài cùng Ngọc Tâm(t/g: là cung nữ lúc sáng gọi Băng dậy). _Nè cô biết chỗ may đồ ở đâu không? Băng hỏi han_Thưa hoàng hậu ý người nói đến là Phụng Y Cát sao? Ngọc Tâm trả lời_Phụng Y cát là sao?_Thì là nơi mà may y phục cho những người trong hoàng tộc.
7 _Đó chính là cái mà sẽ giúp thái hậu không còn đau lưng khi ngủ nữa, nó còn được gọi là nệm. Băng vừa nói vừa chỉ vào vật kì lạ trước mắt. Nó là một khối hình chữ nhật, cao 20cm, dài 2m, rộng 1m6.
8 Vào một buổi sáng tinh mơ, khi mặt trời vừa ló dạng, tiếng chim hót vang trời làm xua tan đi màn sương mù dày đặc, khi mọi vật đã tỉnh thức chuẩn bị ột ngày dài tươi đẹp, thì ở một nơi nào đó vẫn còn một người đang mơ giấc mộng mặt trời.
9 _Á aaaaaaaaaaaa. . . . . . . . . đó là tiếng la thất thanh của Phong, sau khi bị Băng một cước đá bay ra khỏi giường. Và cũng là tiếng la của Băng khi mở mắt ra thấy Phong đang mặt đối mặt với mình.
10 _To gan còn không mau quỳ xuống thỉnh an nương nương, may ra nương nương xem xét lại sẽ tha mạng chó của ngươi. Mỹ Châu giơ tay tát Băng, miệng lên giọng chua chát kiểu căm thù Băng lắm.
11 _Tỷ à, Sao tỷ hiền quá vậy, tỷ có biết cái tội cô ta phạm là phải tru di cả nhà cô ta không? vậy mà chỉ đánh vài trăm cây tiếc thiệt( ác quá). Hân lên tiếng phá tan bầu không khí nóng nực mà làm cho ai cũng có khuôn mặt đỏ như trái cà chua kia đi.
12 Đó là tiếng khóc của những cái cây tội nghiệp khi bị Băng phóng những mũi dao nhọn hoắc vào thân, và tiếng đổ xuống liên tục của những cái cây xấu số đó(t/g: hãy an nghỉ vui vẻ, Cây: trời ơi con có tội tình chi?, Trời: ta không biết, con hỏi cái đứa mà làm con ra như thế này này*chỉ chỉ*).
13 Hôm nay Băng dậy rất sớm, chuẩn bị đồ thật cẩn thận, những em bé phi tiêu được Băng lau chùi sạch sẽ, kĩ lưỡng, đề phòng cho trường hợp cần dùng, tuy Băng giỏi dùng phi tiêu, nhưng tuyệt chiêu của Băng là phải dùng đến kiếm, Băng đã chuẩn bị từ trước một cây kiếm và đặt tên cho nó là "Tích Thiên Kiếm" nó dài khoảng 80cm, kiếm được làm bằng hợp kim lá thép, trộn sắt non và thép già, được rèn qua nhiều công đoạn rất công phu, cán kiếm được làm bằng một loại gỗ có tên "Huỳnh Đàn" là một trong 7 loài gỗ quý, "Huỳnh Đàn" có tính năng vừa cứng mà cũng lại vừa dẻo, thớ mịn và hoa văn cũng đẹp, nên khi sử dụng nó làm cán kiếm làm cho cây kiếm trở nên bền hơn, trông đẹp hơn, và dễ sử dụng hơn.
14 _"Đó không phải là anh ta sao? Sao anh ta lại ở đó?" Băng nhìn người nam nhân trước mặt mình cách đó không xa lắm. _Nàng đang suy nghĩ gì vậy? Phong hỏi khi thấy Băng cứ như người mất hồn.
15 _Người đó chính là Y Hiệp. Một trong bốn người được gọi là tứ đại ác ma. Và điều bất ngờ hơn hết Y Hiệp còn là chủ nhân của "họa hồn tiêu", cây tiêu đã bị thất lạc trong giang hồ từ lâu.
16 _Phi tiêu nè. Băng cất giọng làm Đông Hàn đang bay ngon ơ tự nhiên ngã xõng xoài dưới đất, khi nhận thấy mình bị lừa, Đông Hàn càng tức giận, đứng lên đuổi theo Băng, Băng không đánh nữa mà đổi ý kiến qua chạy, Đông Hàn đuổi, Băng chạy, hai người cứ chạy vòng vòng quanh U Cốc làm ai cũng phì cười, Phong nghĩ"Nương tử nàng định làm gì đây, nàng đúng là nghịch ngợm thật.
17 Sự thật là hôm còn "Bế quan luyện võ" Băng có chỉ dẫn cho Tâm một vài câu nói tiếng anh, để sau này nếu có việc cần dùng thì cũng biết, hoặc chửi người khác thì họ cũng không biết mình chửi họ(^?^), không ngờ Băng thông minh và lại dùng nó trong trường hợp này, dĩ nhiên điều này chỉ Băng và Tâm biết.
18 Năm người đi từng bước, từng bước rất thận trọng. Vô Tình đi sát Tích Băng, nhằm bảo vệ cô. Hộ Pháp thì vẫn luôn để ý đến Vô Độc( Thiên Hân), còn Thương Nữ lại được hai vị tỷ tỷ của mình luôn để mắt đến.
19 Một trong hai nữ nhân tiến sát lại gần Hộ Pháp, đưa tay vuốt ve đôi gò má. _Vũ ca. Huynh còn nhận ra muội sao? Phải chăng tình cảm huynh dành uội vẫn còn? Nữ nhân mừng rỡ hỏi Hộ Pháp.
20 Băng mở to con mắt, nước mắt trực trào ra. Là Vô Tình, anh đang nằm đó, thân hình "Men lỳ" ngày nào, giờ đã nhuốm đầy máu tanh, là anh, là anh đã đỡ cho cô nhát kiếm đó.