161 Đóa Lệ ngồi ở đó quan sát mẹ của mình bước tới chỗ mình đang ngồi, cô chợt mừng đứng dậy dang tay ôm lấy mẹ thì kết quả vẫn là vòng tay ấy vẫn xuyên thấu qua người của bà.
162 Giờ đây anh không biết nên nói làm sao cho bác gái hiểu và chịu chuyển nhà nữa, anh chỉ biết im lặng một hồi sau đấy mới nói lên suy nghĩ của mình cho bác gái và Tiểu Lệ nghe:
- Dạ, cháu biết lời đề nghị chuyển nhà trong hôm nay có hơi đột ngột đối với bác, nhưng mà theo những gì mà cấp dưới của cháu và anh Bình thông báo thì nơi này không còn an toàn nữa ạ.
163 Trong lúc cô đang cố gỡ những bàn tay ra khỏi chân mình thì lúc này trên trần gian đã trải qua hơn 3 tháng. Mẹ, Kỳ Tường và những người bạn của cô vẫn luôn thay phiên nhau chăm sóc cô, ngày lẫn đêm họ vẫn luôn kể những câu chuyện vui cho Đóa Lệ nghe.
164 Mẹ cô nhanh chóng đứng dậy rồi bước đi đến vỗ vai cô con gái của mình khẽ mỉm cười song đó bước nhanh xuống nhà mở cửa, Tiểu Lệ thì đứng dậy sau đó và bước xuống theo sau mẹ mình.
165 Sáng hôm sau, Đóa Lệ vẫn đang chìm trong giấc ngủ thì có một cuộc gọi đến, cô nghe máy:
- Xin lỗi khi phải làm phiền em như vậy, anh là Tuấn Mạnh đây.
166 Lão ta vừa nói vừa đảo mắt nhìn xung quanh khắp căn phòng, khuôn mặt từ từ trở lại khuôn mặt bình thường, đôi mắt lão hơi hoen đỏ, lão Nhạc ngồi bệch xuống đất co ro người lại và đưa tay lên ôm lấy đầu mình nên vô tình làm rơi con dao xuống đất, Đóa Lệ thừa cơ hội đó mà đưa chân đá con dao thật mạnh ra phía gần cửa sau đó bước từng bước nhỏ gần lão chầm chậm ngồi xỏm gần đó khẽ nói:
- Vợ ông đã nói như vậy rồi thì tôi nghĩ ông nên từ bỏ cái nghề ác này đi, chắc chắn vợ con của ông sẽ quay về thôi.
167 Tuấn Mạnh nghe xong điện thoại thì cơ mặt của anh liền biến sắc, Đóa Lệ thấy vậy nhanh chóng hỏi:
- Có chuyện không hay ở phòng của lão ấy rồi phải không anh? Chúng ta quay lại đó giải quyết tình hình thôi.
168 Lão Nhạc kia ngượng ngồi dậy, nhìn cô thật lâu rồi cười nham nhở nói:
- Mày thì làm sao biết được sự phù hộ của thần linh đang ở đây cơ chứ hả con nhỏ cô giáo kia? Mày nghĩ rằng cho tao uống mấy loại thuốc này thì tao sẽ trở lại bình thường được à? Không đâu, mày lầm to rồi, ha ha ha ha ha ha.
169 Khuôn mặt của lão ta đã biến đổi hoàn toàn khi thấy cái túi đó, miệng lấp bấp trả lời:
- Đ. . . Ú. . . N. . . G. . .
Đóa Lệ ra dấu hiệu cho Tuấn Mạnh đem cái túi nhỏ ấy tới chỗ lão và cô tiếp tục nói:
- Ông đã mở cái túi này ra như thế nào?
Lão cầm lấy cái túi mở ra một cách rất đơn giản trong khi Tuấn Mạnh và những người khác mở nó vô cùng khó khăn, cả anh và hai người kia há hốc miệng nhìn cái túi được mở ra đơn giản và nhanh chóng tới như vậy.
170 Dứt câu lão ta đã đặt người nằm dưới giường và cùng với nụ cười vui vẻ hạnh phúc trên môi. Lúc này Đóa Lệ đợi lão hoàn toàn thiếp ngủ mới búng tay kết thúc sự thôi miên của mình và cùng với ba người kia đi ra khỏi phòng.
171 Đóa Lệ đưa ly trà lên thưởng thức vị trà, mùi vị thật đậm đà và thơm như mùi vị loại trà mà bố cô thường hay uống mỗi buổi sáng, cô đặt ly xuống bàn và nói ra lí do vì sao hôm nay mình lại đến đây.
172 Buổi sáng ngày hôm sau, Đóa Lệ cùng với Sư Thầy và một người sư tiểu đi đến bệnh viện, Tuấn Mạnh đích thân dẫn bọn họ đi đến phòng của lão Nhạc. Tới phòng thì anh đứng ở bên ngoài còn ba người kia kéo cửa và bước vào bên trong.
173 Đóa Lệ gật đầu mỉm cười trả lời:
- Dạ, em không những hứa với anh Mạc Bảo thôi mà còn hứa với mẹ mình nữa vì vậy em đành phải bỏ dỡ ước mơ theo đuổi ngành này rồi.
174 Khắc Lạc nói tiếp:
- Thì sau khi cuộc họp kết thúc, tao gọi cho cô ấy và la cho một trận. Nhưng mày cũng biết rồi đó, là một giám đốc thì luôn có những cuộc họp đột xuất mà, nên cô ấy phải hiểu cho tao chứ.
175 Hạnh Linh hậm hực tức con bạn mở cửa phòng và một mạch đi xuống nhà ra về, mẹ của Đóa Lệ ở dưới nhà thấy mặt mũi của cô không được vui bèn bắt chuyện:
- Ai dám chọc bạn thân của con gái cưng nhà cô thế này.
176 Đóa Lệ quay sang nhìn con bạn mình cười hì hì cùng với con mắt ngưỡng mộ vì nó đã không ngại nóng nực để mua những thứ mà mình đã nhờ nó mua. Liền galăng quay sang ngồi quạt và lấy khui nước đưa cho nó uống và nhẹ nhàng vui vẻ nói:
- Bạn Linh thánh thiện của tui đúng là số 1 mà hihi.
177 Thời gian cũng thấm thót trôi qua nhanh, mới đây thôi đã tròn hai năm quen nhau của Đóa Lệ và Kỳ Tường rồi. Ngay sau khi vừa mới chuyển qua bên môi trường đại học mới thì Đóa Lệ đã phấn đấu học và nhận được một suất học bổng du học ở bên nước Úc ba năm.
178 Đóa Lệ vừa nói vừa thụt nhẹ vào bụng của anh và cười khúc khít. Cô đi lại chỗ mẹ mình đang ngồi cùng với chú cún cưng của mình, nhẹ nhàng nói:
- Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm.
179 Hai năm trời xa quê hương để du học thì cuối cùng Kỳ Tường cũng đã trở lại đây cùng với tấm bằng tốt nghiệp loại tốt. Anh và Diễm Quỳnh cùng với Quốc Trình trở về nước sau mấy năm xa quê hương, tất cả mọi người lại đoàn tụ nhưng nay lại thiếu vắng một người đó là Đóa Lệ.
180 Khắc Lạc với Quốc Trình cùng nhau nói:
- Sao hạnh phúc lẹ vậy? Chưa tới phần hấp dẫn nhất mà đã hạnh phút suýt khóc rồi sao? Giờ thì thổi nến và nhắm mắt lại ước đi rồi sẽ một điều bất ngờ.