61 “Chị không thích Tiểu Nho sao? Tiểu Nho rất thích chị nha…. ” Tiểu Nho bị cự tuyệt trong lòng buồn bã, rất bi thương nhỏ giọng nói. Bộ dáng rất tội nghiệp, vẻ mặt đầy ủy khuất.
62 “Tiểu Nho rất thích chị, chị làm bạn tốt với Tiểu Nho đi, Tiểu Nho không có bạn tốt, rất cô đơn……” Tiểu Nho từ phía sau cây đi ra, rũ mắt xuống đi đến, vừa đi vừa chờ đợi Tiêu Nhã Hinh nói, trong ánh mắt cô bé muốn nói, cô bé tin chắc rằng Tiêu Nhã Hinh sẽ không đồng ý làm bạn với cô đâu.
63 Âm thanh nói chuyện và khen tặng nhau trong bữa tiệc nhỏ dần, Vũ Văn Vĩ Thần chỉ chị cho phiên dịch viên đi theo mình, anh tự mình đưa đoàn người Tiêu Dịch đến ngủ ở nhà khách Quốc Tân, sau đó anh đi lên phòng sách ở trên lầu.
64 Thác Ngọc Mộ Dã vừa nói xong, trong phòng lại yên tĩnh lần nữa, Vũ Văn Vĩ Thần không nói gì, nhưng mặt anh hơi nhăn lại. “Chẳng lẽ ngài Tổng thống đã quên, tập đoàn Thác Ngọc ngoại trừ có thể giúp đỡ ngài về kinh tế mạnh nhất, còn có thể thay ngài quét sạch những chướng ngại đó sao?” thấy Vũ Văn Vĩ Thần không nói lời nào, Thác Ngọc Mộ Dã lại tiếp tục nói.
65 “Bây giờ, cậu hơi hối hận vì đã biết chân tướng sự việc rồi sao?” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn biểu tình trên mặt Thác Ngọc Mộ thay đổi, cất lời châm chọc. “Quả thật là như vậy, nhưng mà nếu tôi đã biết, chuyện này cứ để cho tôi xử lý đi.
66 “Không biết mẹ biết chuyện này thì sẽ biểu hiện thế nào?” Hai mắt Đào Dục Huyên sáng ngời nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Vĩ Thần, bày ra bộ dáng ông cụ non.
67 “Cho nên?” Vũ Văn Vĩ Thần không ngờ thế giới này lại nhỏ như vậy, người Đào Du Du thầm mến lại chính là Thác Ngọc Mộ, tuy rằng anh đối với cô không có nhiều cảm giác, nhưng suy cho cùng anh cũng là người đàn ông đầu tiên của cô, cũng là cha của con anh, bây giờ đột nhiên nghe con trai của mình nói mẹ nó thích người đàn ông khác, trong lòng vẫn hơi khó chịu một chút.
68 Đào Du Du tìm Đào Dục Huyên trong phủ Tổng Thống sắp điên lên, ngay lúc cô sốt ruột sắp rơi nước mắt, đã thấy Đào Dục Huyên xoa hai mắt đi từ trong lầu chính ra vẻ mặt như chưa tỉnh ngủ.
69 “Bà cô ngoại, cô dâu kia có xinh đẹp không?” Tiểu Nho vừa đi, vừa nghiêng đầu hỏi Đào Tú Quyên. “Tất nhiên là xinh đẹp rồi, xinh đẹp giống như Tiểu Nho của chúng ta vậy đó.
70 “A! là búp bê, cảm ơn mẹ. ” Tiểu Nho bị hấp dẫn, hai mắt vui vẻ cong lên thành hình lưỡi liềm. “Ngây thơ. ” Đào Dục Huyên lại rất bình tĩnh nhìn thoáng qua chiếc máy bay điều khiển từ xa, sau đó đem nó bỏ vào trong túi lớn, cất giọng khinh thường nói.
71 Đào Tú Quyên vừa vào trong hội trường thì một đám phu nhân đã vây quanh bà, ừm, nói chính xác, là tham gia vào trong đám phu nhân kia. Dù sao, bà cũng giống như phu nhân Nghị viên có thể hấp dẫn ánh mặt của mọi người trong những trường hợp này.
72 Trung tâm khoa học kĩ thuật quốc phòng thành Phố Định Khôn. Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần và Bộ trưởng bộ quốc phòng đi tham quan sự phát triển mới nhất của một tên lửa tầm xa, đối với thời gian để làm hành động hướng dẫn.
73 Trong hội trường, ánh mắt Đào Du Du chăm chú nhìn theo bóng dáng Thác Ngọc Mộ, không bao lâu, trên vai truyền đến một trận đau nhức, ngay sau đó, một giọng nói thanh thúy vang lên bên tai cô: “Đào Du Du…….
74 Bốn mươi phút sau, Vũ Văn Vĩ Thần có mặt tại hội trường tổ chức tiệc cưới. Sau khi mười mấy vệ sĩ đi theo dàn thành hai hàng mở đường, cản tất cả các chướng ngại trước cửa hội trường thì anh mới chậm rãi bước xuống xe.
75 Đào Du Du thận trọng ngẩng đầu lên, khi ánh mắt thực sự rơi trên khuôn mặt vô cùng anh tuấn kia thì trái tim giống như có một dòng điện 100V chạy qua, mạnh mẽ đập trong lồng ngực.
76 Lúc này, bên trong tòa nhà cổ kính mang phong cách kiến trúc Châu Âu, bên trong một căn phòng kính, có một người đàn ông đang nghe điện thoại. Hắn lại không biết, bên trong một góc tủ nhỏ có một bóng dáng nho nhỏ đang ẩn núp trong đó.
77 Bên trong phòng VIP, Vũ Văn Vũ Thần đứng bên cửa sổ sát đất, im lặng nhìn toàn bộ hội trường trong vườn hoa. Ánh mắt của anh không tự chủ nhìn về phía bóng dáng Đào Du Du, phát hiện cô và Lý Ngôn đang tán gẫu.
78 Ngay lúc hai người đang tán gẫu vui vẻ, đột nhiên Đào Dục Huyên xuất hiện trước mặt hai người. “Mẹ. ” Giọng nói cậu giòn dã gọi Đào Du Du, trên mặt luôn nở nụ cười ngây thơ.
79 Đột nhiên nhớ đến Vũ Văn Vĩ Thần có chứng sợ hãi hoa Mặc Lan, Đào Du Du lập tức xoay người chạy đến phòng vũ Văn Vĩ Thần. “Du Du, cậu đi đâu vậy?” Lý Ngôn thấy thế, vừa định đuổi theo Đào Du Du liền bị Đào Dục Huyên nắm tay kéo lại nói: “Dì à, con đói bụng quá, dì có thể đưa con đi ăn không?”“A,a….
80 Sau khi đi vào phòng, xộc vào mũi cô là mùi hương Mặc Lan, sau đó tầm mắt Đào Du Du nhìn thấy sắc mặt Vũ Văn Vĩ Thần ngất đi. “Ngài Tổng thống……. . ” Đào Du Du hoảng sợ, lập tức chạy đến ngồi xổm trước mặt anh, rồi hét to.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 155