41 Sau khi ba người đi vào khu chính của phủ Tổng thống, Tiểu Nho nhìn thấy vườn hoa cùng biệt thự xinh đẹp thì la hét muốn chạy qua đó chơi. Đào Du Du hết cách rồi, đành phải để cô bé xuống, đồng thời dặn dò một nhân viên trong phủ để ý con bé giúp cô một chút, sau đó mới cho phép Tiểu Nho chạy vào trong vườn hoa chơi đùa.
42 "À, thì ra là thế. Vậy được rồi, không quấy rầy công việc của cô nữa. Ngài Tổng thống sẽ xuống lầu nhanh thôi, cô chuẩn bị tốt bữa tối nhé. " Hồ Ứng nhận được câu trả lời của Đào Du Du, chỉ dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại.
43 Tiểu Nho đang chơi rất hưng phấn thì đột nhiên thấy có người lạ đi tới, cô bé lập tức mở to hai mắt nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, tiếng nói trong trẻo cất lên "Chú à, chú là ai vậy?"Đào Dục Huyên vứt nốt số cánh hoa còn lại trong tay xuống mặt đất, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt thâm trầm nhìn Vũ Văn Vĩ Thần không nói lời nào.
44 Lúc này, Đào Du Du đã sắp xếp xong xuôi toàn bộ, sau khi dặn dò phòng bếp chuẩn bị mang thức ăn lên, cô gọi điện thoại vào văn phòng của Tổng thống để mời Vũ Văn Vĩ Thần xuống dùng bữa.
45 Thời điểm ba mẹ con đi tới phòng ăn, Vũ Văn Vĩ Thần đã ngồi chờ sẵn trên ghế chủ vị rồi. Bàn ăn rất to bày thật nhiều các món ăn ngon, Tiểu Nho vừa nhìn thấy mắt đã sáng bừng lên, vẻ mặt ham ăn, từ trên người Đào Du Du giãy dụa nhảy xuống, nhanh chóng tự bò lên ghế, đặt mông ngồi xuống.
46 "Khụ khụ khụ khụ. . . . . . " Đào Du Du đang uống dở ngụm canh, nghe thấy tiếng nói của Vũ Văn Vĩ Thần thì đột nhiên giật mình khiến cô không kịp nuốt canh xuống, rất mất mặt bị sặc canh rồi ho sặc sụa.
47 "Mẹ, bụng của Tiểu Nho không thoải mái, Tiểu Nho muốn đi “thúi thúi”. . . . . . "Sự trầm mặc của Đào Du Du bị giọng nói non nớt của Tiểu Nho đánh vỡ. Cô lập tức thả dao nĩa trong tay ra, chạy đến bên Tiểu Nho ôm cô bé bế lên, rồi bước ra khỏi phòng ăn đi về hướng phòng vệ sinh cách đó không xa.
48 Bốn giọt mồ hôi hoa hoa lệ lệ trên trán Vũ Văn Vĩ Thần còn chưa kịp chảy xuống, Đào Du Du đã dẫn Tiểu Nho quay trở lại bàn ăn. Tiểu Nho hào hứng tiếp tục công cuộc càn quét những món ăn mà mình yêu thích.
49 Đào Du Du đưa bọn nhỏ trở lại nhà cô Đào Tú Quyên, trước là để Đào Tú Quyên sửng sốt một chút, sau đó hai người ôm nhau, Đào Tú Quyên không ngừng hỏi cô rốt cuộc sao bỏ được trở về gặp bà rồi…….
50 Đêm hôm đó, Đào Du Du nói chuyện với Đào Tú Quyên đến khuya mới đi ngủ. Tiểu Nho ầm ĩ muốn Đào Du Du bồi bé đi ngủ, bởi vì ban ngày vui đùa quá mệt mỏi, không bao lâu liền thiếp đi trên ghế sô pha, đến lúc Đào Du Du đứng dậy trở về phòng ngủ, ôm cô bé đi về phòng nghỉ ngơi.
51 Lúc đầu, Vũ Văn Vĩ Thần chỉ cảm thấy mũi hơi đau đau, sau đó một cỗ lạnh lẽo xông đến làm cho anh có cảm giác không ổn, anh đưa tay vuốt mũi, chân mày lập tức nhíu chặt lại, hai mắt phun lửa nhìn người phụ nữ không biết sống chết này.
52 “Cô ở trong này làm gì?” Trong lúc Đào Du Du đang say mê những món quần áo, vật phẩm trang sức hoa lệ kia, một giọng nói rét lạnh sau lưng cô truyền đến, cô sợ đến mức run bắn người, phản xả có điều kiện quay đầu lại.
53 “Giấy chứng nhận quản gia của cô là dùng tiền để mua sao?” Vũ Văn Vĩ Thần rất khó chịu thở dài, vẻ mặt khinh bỉ nói. “Hả?” Không có, là chính tôi thi, viết đã lâu rồi, hơn nữa còn là giấy chứng nhận quản gia cao cấp, thi rất khó nha.
54 Xe chạy một đường quanh co, không bao lâu liền đến sân bay quốc tế. Toàn bộ nhân viên xuống xe trước, sau đó Vũ Văn Vĩ Thần chầm chậm bước xuống xe, Đào Du Du không dám chậm trễ, lập tức bước xuống theo.
55 Buổi chiều, Đào Du Du trở về phủ Tổng Thống chuẩn bị tiệc tối Vũ Văn Vĩ Thần lại làm chủ nhà, đưa Tổng thống Thành Quốc đi tham quan Viện bảo tàng và đến Nhà hát lớn quốc gia xem múa ba lê.
56 Thời gian thấm thoát trôi qua hiện tại đã nhiều tuổi như vậy, cậu bé đó trong trí nhớ của cô đã trở thành một bóng dáng mờ nhạt. “Thu hồi ánh mắt của cô lại.
57 Ngay khi lúc Đào Du Du đang nổi lên ý nghĩ tà ác đối với Vũ Văn Vĩ Thần, một giọng nói truyền vào tai nghe trên lỗ cô: “Đào quản gia, bọn nhỏ của cô hiện tại đang ở trước cổng Phủ Tổng Thống, bọn chúng yêu cầu muốn gặp cô.
58 “Chúng tôi là khách do ngài Tổng thống mời đến, xin hỏi ngài Tổng thống đang ở trong yến tiệc à?” Đào Dục Huyên không nóng không vội rất bình tĩnh nhìn người hầu rồi hỏi, giọng nói cũng không chột dạ.
59 Lúc Đào Du Du chạy đến phòng tiệc, nhìn thấy hai đứa nhỏ đứng trước phòng tiệc mà không biết phải làm sao. Sai rồi, nói đúng ra, là Tiểu Nho không biết phải làm sao.
60 “Con ăn xong rồi, con cũng muốn đi. ” Lúc này, Caramen Tiêu Nhã Hinh cũng nói mình ăn no, đồng thời bỏ dao nĩa xuống, cũng muốn gia nhập vào đoàn người trước mắt.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường
Số chương: 50