1 Chương 1: Định Mệnh London ngày đông lạnh giá, cảnh vật phủ kín một màu trắng xoá sau đợt tuyết đêm qua. Cuối tuần, khi những gia đình quây quần đầm ấm bên lò sưởi, duy chỉ có một cô gái vẫn đứng lại trên cầu, ánh mắt nhìn xa xăm.
2 Chương 2: Thời gian sẽ giúp chúng ta hiểu nhau hơn. Ánh sáng trên Tower Bridge đã nhường chỗ cho thứ ánh sáng tự nhiên của ngày mới. Hoàng Sơn ra bếp làm chút đồ ăn sáng, những miếng bánh mì nướng bơ thơm phức và rau xà lách trộn luôn làm anh thấy tâm trạng khá hơn.
3 Chương 3: Cuộc gọi lúc nửa đêm. Bạn sẽ không thể biết được khi nào thì những người mà bạn yêu thương không còn ở bên bạn nữa. Có cuộc chia ly nào mà không buồn, nhất là những cuộc chia ly nói với bạn rằng sẽ rất lâu sau mới còn gặp lại.
4 Chương 4: Có khi nào rời xa. London Chest Hospital! Một đêm không ngủ!Tinh thần là liều thuốc thuốc tốt nhất giúp con người ta chống chọi lại bệnh tật, thời gian, và cả những khó khăn trong cuộc đời.
5 Chương 5: Thế giới ngoài em, còn quá nhiều Đàn Bà. Tháp đồng hồ vừa điểm giờ hoàng hôn, bước chân người qua đường vội vã, duy chỉ có London vẫn trăn trở giấc mộng làm giàu.
6 Chương 6: China Town. Ánh đèn rực rỡ của thành phố có thể nuốt chửng ngôi sao lấp lánh của màn đêm. Tuy nhiên, không thể nhìn thấy những ngôi sao không có nghĩa là chúng đã biến mất, không có nghĩa là chúng không tồn tại.
7 Chương 7: NagasTrong tất cả mọi điều đang xảy ra, trong tất cả những con người chung quanh mình, Hữu Thiện chỉ nghĩ đến người phụ nữ ấy. . . . . Anh sợ ánh mắt bà nhìn anh.
8 Chương 8: Nhưng em đâu nghĩ, lỡ yêu có ngày xa cách! Lướt nhẹ tay trên bàn trang điểm, một vài thỏi son, mascara, phấn và nước hoa. . mọi thứ với cô dường như đơn giản hơn khi sống 1 mình, và khi không có anh.
9 Chương 9: Em cần gì? Em thích gì? Em muốn gì?Hữu Thiện luôn cảm thấy mình vô cùng may mắn. Bởi trong hàng triệu con người, nhất là với London mù sương này, số phận run rủi lại để Ngọc Minh ngang qua anh.
10 Chương 10: Có tình yêu thì khó, mất tình yêu thì quá dễ. Một luồng sáng bất ngờ dọi vào mắt khiến Ngọc Minh choàng tỉnh, buổi chiều cô ngồi cặm cụi sửa bản vẽ, mệt quá nên ngủ thiếp đi trên sofa.
11 Chương 11: Duyên phận chỉ là những truyền thuyết chưa chắc được kể tên. Có lẽ sự ràng buộc giữa hai cá thể không cùng huyết thống từ thể xác đến tâm hồn là một điều thiêng liêng gần như tuyệt đối.
12 Chương 12: Biến cố không bất ngờLondon dù đã chuyển mùa nhưng cái lạnh của sự cô đơn đôi lúc vẫn khiến Hữu Thiện rùng mình. Từ nhỏ, anh chưa từng bao giờ nghĩ sẽ có ngày phải sống một mình, chưa từng bao giờ nghĩ sẽ có ngày xa sự quan tâm và che chở của nội, của ba, má.
13 Chương 13: Tình yêu phần nhiều là sự trả giá! Cầm hờ ly Starbucks Latte vẫn còn ấm nóng trên tay, Ngọc Minh ngắm nhìn tất cả. Những chàng trai London cũng ngoái nhìn lại cô gái Châu Á lạ lẫm bước đi như lạc lõng ở giữa thủ đô thế giới.
14 Chương 14:Không có ai yêu nữa vẫn có thể yêu mình. Cuộc sống như chuyến tàu Ngọc Minh không thể khống chế, chở thẳng cô về phía trước. Ngày tháng qua đi, sân ga vẫn xa vời như đường chân trời, phiêu đãng đủ, cô đơn đủ, chàng trai trong trái tim cô hoá ra chẳng thể trở thành bến đỗ cuối cùng.
15 Chương 15: Lật mở. Vẫn biết đừng bao giờ mãi theo đuổi 1 người không thương mình. Nó giống như yêu 1 người trong gương, thấy tận tường, nhìn rõ nét nhưng chạm vào người đó là điều không thể.
16 Chương 16: Em sẽ tìm anh bằng mọi giá! Hữu Thiện nở một nụ cười với Minh. Theo chân anh vào trong căn phòng ấm áp, một tách cafe không lâu sau được đặt trước mặt cô.