1 “Bé, thật sự muốn đi sao?” Diệp Hiểu Nhu kéotay con gái mình dịu dàng hỏi. An Hòa ngồi trên chiếc giường êm ái bên cạnhcửa sổ, ánh mắt hướng về cây đại thụ ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng gậtđầu với mẹ mình.
2 Ngày 20 tháng 9, bầu trời trong xanh, một làngió nhẹ thổi đi cái nóng mùa hè, trong không khí thoang thoảng chúthương thơm thanh nhã. An Hòa bước xuống xe, nhắm mắt lại hít một hơi,cảm nhận một lần cuối không khí của thành phố A trước khi ra đi.
3 Sau khi trở về, hai người ngủ trưa, khi tỉnh lạithì phát hiện ra đã gần sát giờ, vì vậy hai người kéo tay nhau vộivàng chạy về phía sân thể dục. Thật ra phụ nữ Mĩ không giống với phụ nữ TrungQuốc, dù có thân nhau lắm cũng không thường xuyên nắm tay nhau ngoàiphố.
4 Xuất phát lần nữa, An Hòa có hơi ngại ngùngmuốn đeo ba lô của mình, kết quả Hạ Viêm không nói một lời đeo vào,An Hòa không biết nói gì, đành phải đi theo anh.
5 Thành tích thi tốt nghiệp trung học của An Hòakhá tốt, An Cảnh Dương cho cô một tấm thẻ vàng để chúc mừng. Vốn cômuốn cùng chúc mừng với bạn trai nhưng mà nghỉ hè Trình Liệt phảisang nhà dì ở nước ngoài, vì vậy cô đành phải gọi điện cho bạn thânKha Vân, rũ cô ấy cùng đi dạo phố.
6 An Hòa cầm lấy chìa khóa tìm đến gian phòngcủa mình, trong phòng được bài trí giống như phòng khách sạn, khôngcó người trông coi cũng không có song sắt gì.
7 Tỉnh lại từ cơn mê, An Hòa không biết mình đangở đâu, nhưng vừa mở mắt ra đã nhìn thấy trước mặt mình là một khuônmặt tuấn mĩ, trí nhớ trở lại trong nháy mắt, nước mắt tràn ra khỏibờ mi.
8 Trời chiều rất đẹp, ánh nắng vàng bao phủ mặtbiển, nước biển như đang khoác trên mình một lớp lụa mỏng mông lung,cô rất yêu thích cảnh sắc này nhưng cũng biết nơi đây không thuộc vềmình.
9 Liên tiếp ba bốn ngày, Hạ Viêm đều không trở về. Thân thể An Hòa khá hơn một chút nhưng trái tim lại ngày càng lạnhnhư băng, rốt cuộc anh cũng chán rồi sao, trước kia cho dù anh ra ngoàicũng sẽ nói với cô một tiếng, thỉnh thoảng còn gọi điện thoại chocô, tuy phần lớn anh đều nói những chuyện không đứng đắn nhưng cô lạicảm thấy ấm áp.
10 Hạ Viêm từng bước một đi đến bên giường, mỗimột bước đều giống như dẫm lên mộ con dao nhỏ, hơn nữa nhát dao kialại từ lòng bàn chân cắm sâu vào trái tim anh.
11 “Đi ra ngoài hết đi!” Hạ Viêm đi đến trước cửasổ, mệt mỏi cùng cực nhắm mắt lại, giọng nói khổ sở cay đắng, “…emsảy thai…nó…được hơn một tháng!” “Là anh bảo bọn họ phá đi?” An Hòa lạnh lùnghỏi.
12 Trong phòng ngủ rộng rãi sáng ngời, trênchiếc giường mềm mại xa hoa, lúc này một đôi nam nữ đang quấn quýtlấy nhau, liều chết triền miên. Ga giường màu đen quấn quanh cô gáinằm phía dưới trắng như tuyết, người đàn ông phía trên dùng răng cắnmột góc ga giường, từ từ kéo xuống, để lộ ra hai ** nhỏ nhắn của côgái.
13 Trạm thứ nhất của bọn họ là đi bái mộ củamột người phụ nữ. Trong lăng Taj Mahal thuộc thành phố Agra Ấn Độ. An Hòa đứng bên ngoài lăng cười cười, ánh mắtrạng rỡ, Hạ Viêm nhìn say mê, nhịn không được hỏi: “Cười cái gì?” “Anh đã từng nghe câu chuyện về lăng mộ nàychưa?” Hạ Viêm lắc đầu.
14 Tuy thái độ của anh chàng Arab điển trai rấtkính cẩn, tư thế ra bài rất ưu nhã, không giống như người nào đótoàn bộ vui buồn hờn giận đều dùng ngôn ngữ thổ lộ ra hết, nhưngnội tâm của anh thật ra đã sớm không còn bình tĩnh nữa.
15 Giấc mơ này rất đầy đủ, thật ra nói là mơkhông bằng nói An Hòa nửa tỉnh nửa mơ nhớ lại thì đúng hơn, từ saukhi về nhà, cô nghe lời Hạ Viêm không thèm nghĩ đến trước kia nữa.
16 Tối ngày hôm sau, An Vũ làm chủ chi mở bữatiệc chiêu đãi ân nhân của em gái ở một nhà hàng Trung Quốc gần đó,trên đường đi An Hòa luôn nghĩ xem rốt cuộc có nên nói cho anh traibiết không, vẫn không dám dựa vào Hạ Viêm quá gần, bắt lấy cánh tayAlice, Alice lại nghiêng đầu kéo tay Hình Mỹ Lâm đi.
17 (*) chủ nhân duy nhất trong gia đình Hạ Viêm híp mắt nguy hiểm, trong tích tắc độngtác tay trở nên vô cùng nhanh, hai cô gái trốn trong góc phòng vốn cònđang lo lắng cho Hạ Viêm nhưng người trước mắt lại xoay chuyển tình thế,chỉ cảm thấy Trình Liệt đang từ từ dưới cơ, không đầy mấy phút nữanắm tay Hạ Viêm đã đi thẳng đến bụng Trình Liệt, Trình Liệt ôm bụngté trên mặt đất.
18 Gào khóc…Tuy chân tay cô vẫn còn lành lặn, cáimạng nhỏ vẫn còn giữ được nhưng thân thể của cô lại không thể nhúcnhích được mới là chuyện nha. Sáng sớm, An Hòa vừa mở mắt ra, vừa định giơchân đá tấm chăn mềm ra thì cảm giác đau nhức đã tập kích toàn thân,Hạ Viêm, anh là cái tên gian xảo! Nhớ tới tối hôm qua, một cước đá văng cửa phòngra, cánh cửa đáng thương đâm sầm vào tường sau đó dội ngược lại,chậm rãi khép lại phía sau bọn họ.
19 “Anh…anh nói cái gì? Giáo phụ mới của tổ chứcMafia là tình địch của anh sao?” David nhảy dựng lên từ trên ghế salon,kinh ngạc không nhỏ tẹo nào. Hạ Sí trầm mặc gật gật đầu, nhìn phản ứngcủa anh trai thì đại khái là như vậy rồi.
20 Trên mặt đường cái cách đó không xa là mộtchiếc xa thể thao màu đỏ, người đàn ông tuấn mĩ cô ngày nhớ đêm monggiống như một kị sĩ áo đen bước ra từ trong một bức tranh, lúc nàyđang dựa vào cửa xe dịu dàng cười với cô.