41 Thiệu Tử Bác muốn kéo tay cô nhưng lại không dám,giọng nói tỏ vẻ bất lực: “Anh không dám tới tìm em, như vậy anh có thể giả vờem vẫn là của anh, nhưng mà dù sao cũng là lừa người dối mình…” “Cho đến lúc em sắp lấy người khác, anh mới cố lấydũng khí….
42 Đổng Hâm Ngôn buông ống tay áo của Declan ra, lui mấybước về phía sau, cúi đầu nói: “Xin lỗi, Daclan, em biết làm như thế rất tùyhứng, nhưng mà, em không cách nào có thể làm như không quan tâm đến anh ấyđược.
43 Sáng sớm ngày hôm sau, Đổng Hâm Ngôn tỉnh dậy trên ghếsalon bên cạnh giường bệnh của Thiệu Tử Bác, cô ngủ rất thoải mái không hề cảmthấy khó chịu chút nào.
44 Hai năm rưỡi sau. “Hạ Viêm, cái váy em mua hôm qua đâu?” An Hòa ở trong phòng thay quần áp cao giọng gọi ngườinào đó đang nằm ì ở trên giường.
45 Mặc dù tập đoàn Hạ An vừa được thành lập mấy năm nhưngHạ Viên rất bội phục mánh khóe trên thương trường của Quý Hồng Huyên, chỉ trongkhoảng thời gian hai ba năm ngắn ngủi cậu ta đã đem tổng số vốn của Hạ An biếnđổi thần kỳ, cổ phiếu ngày càng tăng vọt, tại phố Wall cạnh tranh mạnh như thếnhưng thành tựu cũng không tệ.
46 Hôn lễ của An Hòa với Hạ Viêm được quyết định vào ngày18 tháng 10, tuy thời gian hơi gấp nhưng rất cả đều có mẹ An lo liệu, Alicecũng giúp sức, An Hòa không cần quan tâm tới các loại chuyện vụn vặt của hônlễ, việc duy nhất cô làm chính là chọn cho mình bộ váy cùng giày đẹp nhất, sauđó đi chụp ảnh cưới thật đẹp với Hạ Viêm.
47 “Bộp. . . ” Câu nói còn dang dở của Hạ Viêm biến mất trongtiếng tát thanh thúy. Anh tỉnh táo lại trong nháy mắt, ảo não chỉ muốn cắnđầu lưỡi của mình, từ lúc hai người gặp nhau tới nay, anh chưa bao giờ nói nặnglời với cô như thế.
48 Năm năm sau. Ở cửa vườn trẻ An Lâm xuất hiện một chiếc xe đạp leonúi nhỏ màu đỏ rất lóe mắt, ngồi trên xe là một cậu bé mười tuổi, cậu bé sở hữumột khuôn mặt tuấn tú tinh xảo, mặc bộ đồ thể thao màu xanh lam đẹptrai ngất trời, tuy còn nhỏ nhưng có thể nhìn thấy dáng người thon dài phóngkhoáng.
49 Sau khi biển người tản ra, lễ đường im lặng đi rấtnhiều, giọng nói của Mạch Mạch mềm mại nổi bật và rất rõ ràng ngân vang cảtrong hội trường “Chú, chú rất giống ba cháu, cháu có thể gọi chú là ba không?” An Hòa quay người lại theo tiếng nói, nhưng mới nhìnmột cái thì máu trong người đã đông cứng lại.
50 Đống chí An Hòa là người giàu tình thương yêu, hơn nữa còn là một cô gái lấy việc giúp người khác làm vui, mình có một gia đình mỹ mãn, hôn nhân hạnh phúc cho nên cũng cảm thấy những người xung quanh mình cũng nên được như thế.
51 Lại một người phụ nữ nữa rời đi từ giường của anh…. Là bị anh đuổi đi. Cứ cách mỗi đêm thì thuộc hạ sẽ tặng một mỹ nữ tới tận phòng của anh, đủ các kiểu, nhưng đều bị anh đuổi ra mà không có một ngoại lệ nào, nhưng những người đó vẫn không chịu từ bỏ ý định, cố ý muốn đưa đến một người có thể khiến anh hài lòng.
52 Hạ Sí thực sự đến New York để học, anh cảm thấy nếu đã yêu Tiền Lộ Lộ thì sẽ không để cô và người nhà cô thất vọng. Cái nghề đầu đường xó chợ này không thể coi là một công việc, vì thế anh quyết định nhân dịp còn trẻ học thêm cái gì đó, sau này có thể tìm một công việc ổn định nuôi sống mình và Lộ Lộ.
53 Dưới tàng cây hoa đào năm đó, cô gái áo trắng tóc đen xinh đẹp duỗi hai tay ra, khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp, nhìn những cánh hoa đào rơi nhẹ vào lòng bàn tay mình.