21 “Xin chào, cái này ngài giao cho tôi được rồi. ” Lúc này, một người nữ giúp việc trẻ đi tới nhận lấy, cô rất lễ phép gật đầu chào Đào Du Du, sau đó hai tay nhận lấy áo khoác trong tay Đào Du Du.
22 Sau khi Dương quản gia đi không được bao lâu, Đào Du Du lật đi lật lại đống tài liệu xếp như núi trước mặt, nhất thời cảm thấy đầu óc to lớn không gì sánh kịp.
23 Vẻ mặt Đào Du Du cả kinh, nhất thời không biết nên nói cái gì. Cô còn nhớ năm đó Đào Tú Quyên đã nói với cô nguyên nhân ba cô bị ám sát là vì sóng gió trong giới chính trị, hiện tại Vũ Văn Vĩ Thần lại nói chuyện này với cô, rốt cuộc là có ý gì? chẳng lẽ người năm nó ám sát bà cô và anh ta là cùng một đảng phái sao?Vừa nghĩ đến đây, cô cảm thấy sau lưng cô đã chảy mồ hôi lạnh.
24 “Phải, tôi tốt nghiệp trung học Á Lợi, không hiểu nổi vì sao Vũ Văn Vĩ Thần lại điều tra rõ bối cảnh của cô như vậy, vì sao ở trước mặt cô lại hỏi một lần nữa, rốt cuộc anh ta muốn như thế nào?Đào Du Du trong lòng hoang mang, chỉ có thể thành thật trả lời câu hỏi của anh.
25 Lúc cô thay đổi quần áo thật tốt xuất hiện cùng với Vũ Văn Vĩ Thần trước một bữa tiệc mà từ trong miệng anh gọi là yến tiệc tư nhân loại nhỏ, cô cảm thấy anh là một tên lừa gạt.
26 "Xin lỗi, tôi. . . . . . tôi không thể uống rượu. . . . . . " Nhìn ly rượu được đưa tới trước mặt, Đào Du Du áy náy xua tay nói. "Vị tiểu thư này không để cho tôi chút mặt mũi nào sao? Tôi chưa từng nghe thấy tiểu thư danh môn không thể uống rượu.
27 "Không. . . . . . Không. . . . . . Nếu là người đi cùng với ngài thì sao tôi có thể có ý kiến. . . . . . " Hứa Nghiệp liên tục khoát tay, lúng túng nói.
28 Đứng ở ngoài cửa, trong lòng Đào Du Du ra sức YY. Cô tưởng tượng ra hàng loạt những việc mà Vũ Văn Vĩ Thần có thể làm ở bên trong. Ví dụ như, cuộc họp bí mật giữa các nhân vật chính trị quan trọng.
29 Bộ dạng Vũ Văn Vĩ Thần vẫn còn đang ngái ngủ đứng ở trước mặt cô, trên chiếc giường phía sau còn dấu vết vừa được dùng qua nữa. Trong phòng, trừ anh ra thì không còn người nào khác.
30 Sau khi rời khỏi nhà họ Chu, Đào Du Du cảm thấy cả người mệt mỏi muốn chết. Quay về phủ Tổng thống, nhiệm vụ của cô coi như kết thúc. Thấy Vũ Văn Vĩ Thần dường như đang định yêu cầu điều gì đó, cô lập tức ba chân bốn cẳng chạy về phòng mình, nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ.
31 Sau khi Tĩnh Tử rời đi, cô đi đến chỗ Triệu Nho và Dương quản gia đang ngồi bên bàn ăn. Triệu Nho phát hiện ra cô, liền mỉm cười nói: “Buổi sáng tốt lành.
32 Lúc cô ăn xong bữa sáng chuẩn bị ra khỏi phòng ăn, liền thấy Tĩnh Tử đã làm xong bữa sáng rồi chờ đợi ở bên ngoài phòng ăn. Thấy Đào Du Du đi ra, cô ta tiến lên chào hỏi: “Đào quản gia, kế tiếp chúng ta sẽ đi lên lầu ba, đến phòng chính của ngài Tổng thống gọi ngài ấy rời giường, sau ngày hôm nay tôi đưa cô đi, cô phải nhớ kỹ đường đi, ngày mai có thể tôi sẽ không đưa cô đi nữa rồi.
33 Bởi vì ngài Tổng thống thân ái của chúng ta khi đi ngủ có thói quen không mặc quần áo, bởi vì thế mà lõa thể, trên người chỉ mặc một cái quần lót, lúc này anh ta đang ngủ rất say, vì bị người khác xốc chăn lên, đột nhiên cảm thấy trên người mát lạnh, trong nháy mắt thức tỉnh.
34 Tiếp tục không thèm nhìn cô, trầm mặc vẫn là tiếng ngáy kia, đánh vào màng tai của Đào Du Du, làm cho cô cảm thấy một cổ tức giận từ lòng bàn chân xông thẳng lên đến đỉnh đầu.
35 “Ngài Tổng thống hay nóng nảy, cô còn phải hiểu nhiều hơn, đừng quả nản chí, lần đầu tiên mọi người gọi ngài ấy rời giường đều bị ngài ấy đuổi ra ngoài.
36 Trở lại phòng của mình, Đào Du Du càng nghĩ càng cảm thấy buồn, đột nhiên cô nhớ đến hai đứa con bảo bối của mình. Cầm điện thoại lên bấm vào số máy nhà của cô, sau khi điện thoại đổ chuông ba tiếng đã được kết nối.
37 Cúp điện thoại, Đào Du Du ngây người trong phòng một hồi, sau đó cô ra khỏi phòng, đi về phía phòng làm việc. Cô biết, Vũ Văn Vĩ Thần không nói để cho cô rời khỏi phủ Tổng Thống, cô vẫn làm quản gia ở đây, cô vẫn cần học tập và hiểu rõ.
38 Nửa giờ sau, Vũ Văn Vĩ Thần và Đại sứ Chung Kế Hải cùng nhau xuất hiện ở phòng ăn, lúc này Đào Du Du đã cung kính chờ đợi rồi. Trên bàn cơm, hoa tươi đã được đổi thành hoa bách hợp, trưởng phòng lễ tân cũng đứng ở một bên yên lặng chờ đợi khách.
39 “Dạ!” Cô cúi đầu trả lời, Nghe giọng nói của Vũ Văn Vĩ Thần nói chuyện, hình như không có ý muốn tán thưởng hành động lần này của cô, chẳng lẽ trong lòng anh ta còn tức giận chuyện buổi sáng cô gọi anh thức dậy?“Cô biết mục đích của vị Chung Đại sứ lần này đi nước ngoài không?” Vũ Văn Vĩ Thần không quay đầu lại, anh tiếp tục hỏi.
40 Lúc chạng vạng tối,Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn cô đang nhìn thực đơn bữa tối do nhà bếp trình lên,die»ndٿanl«equ»yd«on lại được bảo vệ canh gác thông báo, có người đến tìm cô.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 35