121 Đêm nay, đối với những kẻ tham gia cuộc truy tìm linh hỏa, lại là một đêm không ngủ. Bầu trời đêm nay dường như cũng mất đi vẻ u tối vốn có, trăng sao trên trời cũng trở nên ảm đạm lạ thường, tất cả đều bởi vì một lẽ: Linh hỏa đã xuất thế!Bất kể là ở nơi nào trong rừng, lúc này người ta đều có thể dễ dàng nhìn thấy một ngọn lửa sáng rực trên đỉnh núi phía tây.
122 “Dừng tay, tất cả mau dừng tay! Chúng ta trúng kế rồi, có kẻ cố tình kích động khiến chúng ta tự tiêu hao lực lượng của chính mình hòng dễ bề trục lợi.
123 “Ngươi! Lâm Thuận, điều ngươi nói là thật chứ?”Trần Dũng lúc này đang cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Bao nhiêu lâu nay hai dòng họ Lâm và Trần vẫn tranh đấu với nhau, mưu mô tâm kế của đối phương đều đã được mỗi bên thấu hiểu cặn kẽ.
124 Huyện Tương Dương. Trong một gian nhà nhỏ nằm trên trục đường chính của cả huyện. Lúc này đã là nửa đêm, thế nhưng ánh đèn dầu vẫn leo lét soi rọi khắp gian nhà.
125 Trong sự bất ngờ của mọi tu luyện giả đang đứng xung quanh, một bóng người phát ra ánh sáng vàng chói lọi lao thẳng về phía Văn Thái và Trần Duy.
126 “Trần Duy, cậu sao rồi?”Văn Thái tranh thủ lúc hai trưởng lão của Trịnh Tông đánh nhau với ác ma đã đến bên cạnh Trần Duy. Sau một quãng thời gian điều khí, thân thể Văn Thái đã khôi phục lại được phần nào, mặc dù không thể tiếp tục động thủ nhưng đi lại thì không thành vấn đề.
127 “Không nên hoảng loạn. Mặc dù thực lực của hắn đạt đến cấp Bát quái nhưng cũng không thể đột phá được vòng vây của sáu người chúng ta trong thời gian ngắn.
128 “Đại ca!”“Nguyễn Phong!”Văn Thái, Từ Hồng, Càn Nhân khi nhìn thấy người vừa ra tay thì không khỏi kêu lên một tiếng kinh ngạc xen lẫn một chút vui mừng.
129 “Càn Hiếu! Anh đã khống chế được sức mạnh của linh hỏa rồi sao?”“Ha ha, đúng thế. Cũng may là có cậu giúp đỡ nên tôi mới thu phục được linh hỏa. ”“Nếu vậy thì tốt quá rồi.
130 “Hỏa – Vũ – Nam – Thiên”. Từng âm thanh được Nguyễn Phong truyền vào nguyên lực, không ngừng vang động lan tỏa ra khắp không trung. Mỗi âm mỗi tiết hừng hực một thứ ý chí quyết tâm vô tận, dường như trở thành một lời khẳng định chắc chắn: Trời Nam này là của loài người, ác ma đến xâm phạm chỉ có con đường diệt vong! Trên bầu trời, gió rít mây vần như cũng hòa cùng một nhịp với lời thề ấy, khí thế chiến đấu càng thêm quyết liệt.
131 Tối! Tối tăm đến đáng sợ. Cả trời đất dường như đều chìm vào bóng tối nguyên thủy nhất. Chút ánh sáng le lói từ các vì sao cũng bị che khuất hoàn toàn, khắp không gian chỉ còn lại một thứ duy nhất là bóng tối.
132 “Bịch…bịch…bịch!”Từng âm thanh va đập nặng nề vang lên. Càn Hiếu, Nguyễn Phong, ác ma lần lượt bị xung lực từ vụ nổ hất xuống đất. Trên không trung, một khối lửa đỏ rực mà u ám liên tục co bóp như một trái tim.
133 “Phần phật… Phần phật”Giữa không trung, ngọn lửa dung hợp từ hai loại linh hỏa vẫn đều đặn phát ra từng đợt sóng lửa. Ma khí đen tuyền của Thủy Tuyệt vừa chạm phải tầng tầng sóng lửa ấy liền bị hòa tan nhanh chóng.
134 “Hừ, các ngươi chạy được sao. Hôm nay ta nhất định sẽ ra tay trừ ma!”Vũ Ngôn giận dữ quát to, âm thanh như tiếng sấm ầm ầm bùng nổ khiến cho ba tên ác ma hộc máu.
135 Cuối thu đầu đông, trời đất cũng dần chuyển mình. Từng mảng màu xanh tươi sớm đã mờ nhạt, chỉ còn lại một sắc nâu sồng khẳng khiu cùng tầng tầng vàng úa thê lương.
136 Nói đến kinh đô Đông Long, người ta thường sẽ nghĩ ngay đến một trung tâm văn hóa, chính trị, kinh tế đứng đầu nước Đại Việt. Thế nhưng Đông Long không chỉ có vậy! Khi bầu trời chuyển mình về đêm, khi những lồng đèn rực rỡ sắc màu được thắp lên khắp chốn, một bộ mặt khác của thành Đông Long sẽ được hé lộ.
137 Thời gian cũng giống như nước, vô tình cuốn đi chẳng ai giữ lại được. Đêm thu lạnh lẽo! Giữa chốn đô hội phồn hoa náo nhiệt! Tại lầu Ngưng Bích! Trong một căn phòng đậm chất trăng, bốn người tri kỷ cùng ngồi lại bên nhau: thưởng nguyệt, đối tửu, ngâm thơ mà chẳng buồn quản đến thời gian vội vã.
138 Tiếng nhạc đã ngưng, điệu múa cũng đã dừng. Tất cả đoàn ca vũ lúc này đều ngừng mọi hành động lại, một vài người còn tỏ ra khá bối rối. Tiết mục của họ hôm nay dường như đã thất bại, ca nữ biểu diễn không ngờ lại sơ ý bước hụt khiến cho toàn bộ vũ điệu tưởng như hoàn hảo lại bị hủy hoại trong nháy mắt.
139 “Ai? Là kẻ nào dám rình rập bản công tử? Có giỏi thì mau lộ diện đi, giấu giấu giếm giếm có gì hay ho?”"Kha kha kha. . . "Giọng nói bất chợt vang lên khiến cho bốn người Nguyễn Phong đều giật mình, trong lòng đề cao cảnh giác.
140 “Hừ, lũ chuột nhắt giờ mới chịu xuất hiện, để bản công tử xem thử là kẻ nào muốn động đến ta. ”Lý Nguyên Kiệt đối mặt với hàng loạt đòn công kích bổ ập đến mà chẳng hề hoảng sợ.