101 Lúc này đã là sau hoàng hôn, mặt trời đã khuất bóng, khắp không gian dần bị sự u tối xâm chiếm, chỉ còn lại vài tia sáng le lói của một ngày đã qua. Bìa rừng nơi tiếp giáp với huyện Tương Dương, giờ phút này càng thêm trở nên tối tăm hơn, nhưng không vì thế mà trở lên lạnh lẽo cô quạnh.
102 Trời về đêm. Một mảnh rừng rậm vốn yên tĩnh nay lại náo nhiệt vô cùng, ánh lửa trại bập bùng soi rọi, xóa tan đi cái âm u của đêm tối. Nơi nơi vang lên tiếng hò hét, tiếng hô hào, tiếng cụng ly….
103 “Vị bằng hữu này, ta biết ngươi tin vào chính nghĩa, ta cũng rất tin vào chính nghĩa. Nhưng đối với đám người này, bọn chúng sẽ không tin vào chính nghĩa đâu, tốt nhất là ngươi nên sử dụng nắm đấm để nói chuyện với bọn chúng.
104 Đêm đã về khuya, cả không gian cũng trở nên tĩnh lặng hẳn đi, chỉ còn lại vầng trăng sáng tròn vành vạnh, không ngừng chiếu rọi thế gian. Tại một mảnh rừng cây, sự tĩnh mịch đã bị xua tan từ sớm, lúc này mới có cơ hội tụ tập trở lại.
105 Đêm đã khuya, đã là thời khắc bình lặng nhất trong một ngày, thế nhưng lúc này đây, tại một mảnh bìa rừng tiếp giáp với huyện Tương Dương, đêm lại không hề bình lặng một chút nào.
106 Theo một tiếng hô hào vội vã, cả đám tu luyện giả vốn đang ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, lúc này giống như bừng tỉnh, điên cuồng hò hét kêu gọi đồng bạn, tụ tập lại thành từng nhóm mà tiến vào trong rừng.
107 “Trời đã sáng rồi, như thế nào mà đến giờ này vẫn chưa thấy đại ca quay lại nhỉ?”Tại nơi tập trung của tất cả tu luyện giả khi ở bìa rừng, lúc này chỉ còn lại có khoảng vài trăm người vẫn chưa tiến sâu vào rừng rậm, bao gồm cả mấy người Văn Thái ở đây.
108 “Yaaaaaa, giàu to rồi, chúng ta giàu to rồi. Ha ha ha, cả đời ta cứ tưởng chỉ được một lần hưởng phúc của đại ca, được sử dụng dược thảo một lần như vậy đã là thỏa mãn rồi, ai mà ngờ được giờ đây trước mặt ta lại có nhiều dược thảo đến thế chứ.
109 “Ha ha, thật là vui nha. Không ngờ đám ruồi bọ kia lại nổi điên lên lao vào chém giết nhau, đúng là đỡ cho chúng ta một phen công sức. ”Phía xa xa, một đám người ẩn núp cẩn thận trong những tán cây dày đặc đang chăm chú nhìn về phía cuộc chiến giữa nhóm Nguyễn Phong với đám người Thiên Sát môn.
110 Hoàn cảnh của nhóm người Nguyễn Phong lúc này quả thật là không ổn chút nào. Ngoại trừ Nguyễn Phong, bốn người còn lại đều đã bị thương, hơn nữa tinh thần của bọn họ cũng không ổn định.
111 “Ồ, Càn Nhân, tại sao cậu lại xuất hiện ở đây? Anh vẫn nhớ rằng lần trước cậu lấy lý do bị bệnh không tiễn anh xuất hành đấy. ”“Anh có thể đến đây được mà tôi không thể đến sao? Đừng tưởng được vua… được cha thiên vị thì anh có thể lên mặt với tôi.
112 “Cứu tôi với!”Một tiếng la thảm thiết vang lên giữa đêm tối, theo làn gió đêm vọng đi khắp mảnh rừng rậm. Tiếng kêu cứu ngay lập tức đánh động đến một lượng lớn tu luyện giả ở khu vực lân cận.
113 Đêm đã khuya, thế nhưng đêm lại không tĩnh lặng. Nơi phía Tây của Đại Việt quốc, một mảnh rừng rộng lớn tiếp giáp với huyện Tương Dương đêm nay bỗng náo nhiệt lạ thường! Ánh lửa cháy rừng rực, sáng chói soi rọi khắp khu rừng.
114 Gió! Cuồn cuộn. Mây! Vần vũ. Ánh sao đêm vốn đã bị lu mờ bởi ngọn lửa sáng rừng rực lúc này đây lại bị che phủ bởi tầng tầng mây đen. Bầu trời đêm bỗng trở nên nặng nề vô cùng! Vòm trời thênh thang trong phút chốc như bị kéo xuống sát mặt đất khiến cho người ta không khỏi lo sợ liệu bầu trời có đổ xuống hay không? Đêm nay, cả trời đất cũng không được ngủ yên!Trên không trung, ánh lửa rừng rực trên thân con quái thú dường như càng tỏa sáng hơn giữa muôn trùng mây gió.
115 Sau khi con quái hổ bị đánh cho bỏ chạy, tất cả các thế lực còn ở lại đây đều mệt mỏi rã rệt. Kiểm tra lại nhân số một lượt, không ít thủ lĩnh đều lắc đầu ngán ngẩm, trong lòng một vài tên còn sinh ra cả ý nghĩ rút lui.
116 Sen Tịnh Đế!Mỗi khi nhắc đến cái tên này, người ta không khỏi liên tưởng đến một loài sen độc đáo, độc đáo cả từ tên gọi, hình dáng cho đến ý nghĩa của hoa.
117 Một cuộc đời có khi dài khi ngắn, nhưng bất kể như thế nào cuộc đời cũng sẽ có điểm kết thúc. Một đời người, một đời hoa, cuối cùng cũng sẽ đi đến điểm dừng của mình.
118 Vừa bước ra khỏi không gian tinh thần, cái nóng hầm hập của biển lửa lại một lần nữa ập đến, chiếm trọn tâm trí Nguyễn Phong. Mặc dù hắn vẫn luôn vận nguyên lực chống cự với nhiệt độ cao đến đáng sợ ở nơi này, thế nhưng hơi nóng vẫn có thể thẩm thấu một phần qua tầng nguyên lực, khiến cho cả cơ thể Nguyễn Phong lúc này đều đỏ rực lên vì nóng.
119 Nguyên lực của Nguyễn Phong lúc này chỉ còn lại không đến một phần mười. Nguyên lực của hắn vốn mới chỉ khôi phục lại được hai ba phần đã lại liên tục phải chống chọi với nhiệt độ dữ tợn của biển lửa, đồng thời phải vượt qua tầng chắn vô hình để tiếp xúc với linh hỏa khiến cho lượng nguyên lực vốn đã ít ấy càng bị tiêu hao nhanh chóng.
120 “A ha, vậy thì tốt quá rồi, chị mau mau điều khiển đám lửa kia lùi lại đi, em thật hết chịu nổi nữa rồi”Lục Phong nghe thấy câu trả lời của Tịnh Liên thì vui mừng vô cùng, gấp gáp thúc giục nàng hành động.