21 Người dạy rón rén, người học chán chường. Sau bao nhiêu buồn tẻ, cuối cùng Nhược Hi cũng tự ruổi ngựa đi từ từ được. Mấy lần nàng định kẹp chân vào bụng ngựa, vung roi lên để chạy nước kiệu thì Nê Man đều ngăn cản, lải nhải nào là tay nàng yếu, lại chưa quen tính ngựa, đừng nên nóng vội.
22 Nhân khi mọi người đều chăm chú xem thái tử bắn cung ngoài bãi, Nhược Hi giả vờ đi thay nước. Lúc ngang qua Thập tam, nàng vẫn bước đều chân, nhưng gằn giọng bảo:- Tối nay tôi gặp anh một tí.
23 oOoTrong lúc ai nấy còn mải hoang mang, thấm thoắt tháng Một đã tới. Một hôm, Nhược Hi đang kiểm kê ghi chép lá trà thì Vương Hỉ chạy vào:- Chị ạ, Tam a ca đến đấy!Nhược Hi ừ hữ, bước xuống khỏi bệ gỗ, bảo Vân Hương pha trà.
24 Các a ca thì mỗi người phản ứng một kiểu. Từ biên tái về, Thập tam ít vào cung hẳn đi, Nhược Hi hầu như không gặp gã. Tứ a ca dứt khoát cáo bệnh nằm nhà, đóng cửa không ra.
25 Nàng gắng lục lại ký ức, vẫn không nhớ thời gian cụ thể, chỉ mang máng đâu như đầu năm nay. Bây giờ chính bản thân nàng cũng sốt ruột sốt gan, những kẻ không rõ nội tình kia khéo còn thấy ngày dài tựa năm, ngứa ngáy hơn nhiều.
26 - Có chuyện gì, nói đi!Vương Hỉ liếc nàng, cúi đầu trầm ngâm một hồi mới đáp:- Hôm nay trên triều, Vạn tuế gia nổi cơn thịnh nộ. Nhược Hi giật mình. Vạn tuế gia nổi cơn thịnh nộ cố nhiên là việc ghê gớm, nhưng tại sao tên này phải nhọc công chạy đến đây báo cho mình biết? Nàng định thần, hỏi:- Vì lẽ gì?Vương Hi ngẩng đầu liếc nàng rất nhanh, vẻ do dự:- Hôm nay trên triều, Vạn tuế gia hỏi ý các đại thần về việc lập thái tử.
27 Bắc Kinh thời này vẫn chưa ô nhiễm vì khói bụi, bầu trời xanh ngắt trong trẻo, màu sắc đơn giản nhưng đầy đặn, khác nào một bức thủy họa thanh tân. Gió xoay tròn tung tẩy trên không, thi thoảng có thể nghe tiếng nó cười khúc khích khi đùa trong rừng, giỡn cợt với đám chồi non.
28 Hôm nay Nhược Hi không phải đi làm, nàng nên kỷ niệm sinh nhật thế nào nhỉ? Bánh ga tô chăng? Hồi ở Bắc Kinh, năm nào mẹ cũng mua một chiếc bánh cho nàng, sau nàng chuyển đến Thâm Quyến, mẹ lại gửi lời chúc và tình yêu bằng cách nhờ anh trai nàng đặt bánh sinh nhật qua mạng.
29 - Thọ tinh, đi đâu đây?Nhược Hi không cúi chào, chỉ cười:- Thế anh thì đi đâu?- Tan triều xong, vào vấn an ngạch nương, giờ định lại chỗ cô. Nhược Hi khẽ “A” một tiếng.
30 Buổi tối, trong bữa cơm, Nhược Hi bảo Ngọc Đàn:- Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của tôi. Thập tam a ca có sang tặng chút quà. Ngọc Đàn nghe vậy, im lìm một lúc lâu rồi gượng cười:- Tôi với chị thật có duyên, không ngờ lại sinh cùng ngày – Cô đứng dậy cúi mình lạy Nhược Hi – Chúc mừng sinh nhật chị.
31 - Nhược Hi, Nhược Hi…Hết lần này tới lần khác, giọng trầm nặng đầy sức mạnh, để nàng biết chàng vẫn ở bên. Trái tim sợ hãi kinh hoàng của Nhược Hi, nhờ tiếng gọi ấy mà dần dần yên ả trở lại.
32 Trông thấy phản ứng của Nhược Hi, biết nàng đã nhận ra mình, Thập tứ nhe răng cười, nhấc bàn tay bịt miệng nàng xuống. Nhược Hi lật mình đứng bật dậy, lao tới cạnh rèm cửa, thò đầu ra ngoài nhìn kỹ.
33 - Bát gia sai tôi đến đưa thuốc cho cô nương. Nhược Hi chìa tay nhận lấy. Bảo Trụ dặn:- Xức mỗi ngày hai bận vào sáng và tối, trước tiên dùng nước ấm rửa sạch rồi hãy bôi, mấy hôm sau sẽ tan máu tụ.
34 Chàng mỉm cười ngắm nàng:- Cứ như nằm mơ ấy! Ta thường tưởng…Muốn ngăn chàng lại, Nhược Hi vội lảng chuyện khác:- Sao biết em đã gặp Thập tứ a ca? Mà hình như Bát gia không lo cho anh ấy?Bát a ca lắc đầu, rồi nói rõ hơn:- Thấy ta bị thương, em không kinh ngạc, hiển nhiên là do biết từ trước, vậy chỉ có thể là Thập tứ đệ bảo em.
35 Chạy tới gần mới nhìn rõ, thì ra là Bát a ca đang cầm đèn Hệ thống cấm nói bậyg thảnh thơi dạo bước, vạt áo dài xanh gió lùa lật phật. Trông thấy nàng, chàng dừng chân, mỉm cười ấm áp.
36 Mẫn Mẫn cười liếc Nhược Hi, lại liếc Thập tứ, mãn nguyện bảo:- Anh chị cứ thong thả tâm sự. Tôi ra ngoài trước. Cô nháy mắt với Nhược Hi, đoạn rời khỏi lán.
37 Dưới ánh chiều rơi rớt, hai người thường tay nắm tay thơ thẩn giữa cỏ xanh trời biếc, nhiều khi rất lâu cũng chẳng nói câu nào. Họ chỉ lặng lẽ bước, mệt thì tiện đâu nghỉ đấy, vai kề vai ngắm tịch dương hạ xuống phía tây, sắc trời chuyển sẫm, rồi ngọc thỏ vươn dậy đằng đông.
38 Bát a ca vốn kỹ tính trong đồ ăn thức mặc, tất thảy đều đặt yêu cầu rất cao. Thời gian này xa nhà, chàng đã bớt khe khắt hơn so với ngày thường ở phủ, nhưng hễ gặp phải những món không vừa miệng thì tuyệt nhiên không đụng đũa.
39 Chẳng phải tình yêu chân chính là sống chết cùng nhau đấy ư? Chẳng phải năm xưa nàng đã từng mùi mẫn rơi lệ vì mối tình bi thiết của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, Romeo và Juliet đấy ư? Nhưng khi ngang trái xảy ra với mình, tại sao nàng lại ngần ngừ không quyết? Rốt cục nàng yêu hay không yêu chàng? Có lẽ yêu nhưng yêu chưa đủ chăng? Hay vì sự cảm kích lớn dần lên suốt những năm qua và sự thương hại cảnh ngộ chàng, mà nàng chỉ gắng hết sức cứu mạng chứ chưa từng muốn cùng chàng vào sinh ra tử?Nàng không nhìn rõ lòng mình, không xác định được tình cảm của mình nữa.
40 Nhược Hi, chân đau thì ít, lòng buồn thì nhiều, đâm nản chẳng màng nhúc nhích, hễ ngồi yên được là cứ ngồi cả ngày, đăm đăm trông làn khói lờ lững trên lò hoặc nhìn chằm chằm vào trang sách rất lâu mà không lật.