21 Thâm sơn. Giữa núi non mây ngàn, có một căn nhà gỗ. Phó Hồng Tuyết đưa Phong Linh về đến nơi đó. Vết thương của Phong Linh tuy không đến mức yếu hại, lại không phải là nhẹ, cũng may Phó Hồng Tuyết quả nhiên là cao thủ liệu thương, cho nên sang ngày thứ bảy sau khi đến căn nhà gỗ, Phong Linh đã có thể bước xuống giường.
22 Hồ đã nghiêng, rượu còn chưa rót. Chén trên tay, đình giữa không trung. Cờ trong tay, đắn đo chưa hạ. Đình viên sâu hun hút, sâu tới đâu ?Trong vườn có tùng trúc, hoa thảo, tiểu kiều, lưu thủy, giả sơn, đình các, thậm chí còn có sóc vàng thỏ trắng, hạc tiên nai gạc.
23 Giấy cửa sổ mờ mờ, tuy ngăn chận được gió đêm lạnh lẽo, lại không thể cản trở giá buốt thấu xương. Thứ duy nhất có thể đuổi trừ cơn lạnh là uống rượu, cho nên một bình rượu lớn đã hơn phân nửa chui vào bao tử Diệp Khai, chàng lại cạn thêm một chén nữa, nghe Vương lão tiên sinh đang hỏi:- Ngươi hôm nay đến đây có phải vì truyền thuyết Hầu Viên có người thân khỉ đầu người ?"Đó chỉ là một trong những nguyên nhân".
24 Lại sáng sớm. Dãy núi xa xa trong sương sớm từ màu thúy lục biến thành xanh xám, dòng suối chảy đến đó cũng dần dần chậm bước. Gió tuy vẫn lạnh lẽo như trước, hơi lại thơm hơn, bởi vì hoa lá đã bắt đầu nở rộ trên triền núi, hoa năm màu tươi tắn, tĩnh lặng rón rén ôm ấp căn nhà gỗ.
25 Cơn kinh hoảng của Phó Hồng Tuyết tịnh không phải vì thắng bại của trận chiến đó, cũng không phải vì sinh tử, hắn kinh hoảng là vì hắn chung quy đã phát giác mục đích hôm nay bọn chúng đến đây.
26 Còn chưa bước chân vào căn "nhà" rất có cá tính đó, Diệp Khai từ xa đã nghe có tiếng người đang khóc. Tuy là tiếng khóc của nữ nhân, nhưng Diệp Khai nghe được đó không phải là tiếng khóc của Tô Minh Minh, mà là tiếng khóc thảm thiết của một trung niên phụ nhân.
27 Cả hậu viện trong phút chốc chìm trong ánh sáng chói ngời như ban ngày, tàng cây cổ thụ giữa sát na đó để cho tiếng hống chấn động đung đưa không ngừng, lá cây lất phất rơi rớt.
28 Tay Phó Hồng Tuyết lạnh ngắc, tâm cũng lạnh ngắc. Một sai trái vĩnh viễn vô phương vãn hồi, hai người không biết làm sao mặt đối mặt, nếu quả mình là Phó Hồng Tuyết, mình có thể làm gì ? Nếu quả mình là Phong Linh, mình có thể có biện pháp gì ?Sương khuya nghênh đón bình minh, dần dần tiêu tán, mặt trời thiêu đốt xuyên thấu song cửa, quyến luyến trên mặt Phong Linh, ánh mắt tĩnh lặng của nàng sâu thẳm chăm chú nhìn Phó Hồng Tuyết đang nằm kề bên.
29 Tiêu Biệt Ly đương nhiên nhìn thấy bàn tay nắm chặt đao của Phó Hồng Tuyết đã có gân xanh vồng lên, đương nhiên cũng nhìn thấy sát khí trong mắt Phó Hồng Tuyết, bộ dạng của y vẫn không thay đổi, vẫn bình ổn ngồi trên ghế như trước.
30 Lạp Tát. Núi xanh ôm ấp, sông xanh vỗ về, cung điện và thành quách xa xa ẩn ước đang vọng nhìn, trời xanh trong suốt, vạn lý mây trôi, Bố Đạt Lạp Cung trắng muốt dưới ánh kiêu dương nhìn giống như một khối bạc nguyên chất, đến khi tịch dương tây hạ, lại biến thành một phiến hoàng kim ngời chói.
31 Khi Diệp Khai tỉnh dậy, miệng khô ran, hơn nữa lồng ngực nhức nhức nhối nhối, chàng biết đó là bị mê dược đánh gục, khi tỉnh lại nhất định có những triệu chứng đó.
32 Truy Phong Tẩu đang hút thuốc. Cũng không biết bởi vì lá thuốc quá ẩm, hay là vì nhét quá chặt, ống điếu không cháy lâu lắm. Ống giấy lại đã cháy rụi.
33 Chuyện phát sinh trong giang hồ, thiên biến vạn hóa, ngư long mạn diễn, cơ hồ mỗi một chớp mắt đều có thể phát sinh những chuyện mạo hiểm kích thích, lãng mạn lôi cuốn.
34 Ý tứ của "Đáp Mạc", trong ngôn ngữ của quốc gia đó, là "hai". Hài tử sinh hạ ở Đáp Mạc Tộc nhất định đều là song bào thai, hơn nữa cá tính, tập quán, cao thấp, mập ốm, giới tính đều giống hệt nhau, cả danh tánh cũng giống hệt.
35 Vầng trăng giống như một đứa bé sơ sinh tỉnh dậy lăn ra khỏi mây mù, soi rọi tia sáng dịu vợi, nhẹ nhàng lắc rắc lên mặt đất, lắc rắc lên cửa sổ phòng Phó Hồng Tuyết.
36 Gió đêm vẫn dịu dàng, hơi lạnh vẫn giá buốt, đêm lại đã gần tàn, mặt đất lại càng u ám, tịnh không phải vì trăng đã bị mây đen trói phủ, mà là vì đó là đoạn thời gian trước khi trời sáng, cũng là giây phút tăm tối nhất.