81 "Chết! Chết - ""Giết - giết - giết - ""Lên! Lên! Lên!""Ác a!". . . Trên khán đài, không khí càng thêm nhiệt liệt, có người reo hò cổ vũ cho Đinh Ngạo, có người lại trợ uy cho Vân Phàm.
82 Mình thất bại sao!Chính mình lại thua sao!Thua trong tay một tên võ giả mà mình xem thường, một tên võ giả còn chưa đặt chân vào cảnh giới tông sư sao.
83 "Cái gì! ? Đinh Ngạo bị người ta đánh chết rồi sao! ?"Trong một gian biệt phủ giàu có xa hoa, một tiếng gầm thét cuồng nộ vang lên, khí tức kinh khủng bao trùm cả tòa biệt phủ!Lúc này, trong đại sảnh có ba người đang quỳ, sợ hãi rụt rè cúi đầu, không dám thở mạnh một hơi, thân thể khẽ run rẩy.
84 Y quán không quá lớn, ước chừng chỉ khoảng sáu mươi phương, trừ hai cái tủ thuốc cùng mấy chiếc ghế ngồi, không còn gì đáng kể hơn. Hơn nữa bốn phía chất đầy vật dụng ngổn ngang, ngay cả trên mặt đất cũng phơi đầy thảo dược.
85 "Chuyện gì nên tới thì sẽ tới. . . "Nhiếp Trần thu hồi tầm mắt, quay sang nói với Trương Vô Nhị: "Trương lão ca, thật ra Vân Phàm huynh đệ được ta cứu về từ bên bờ sông nửa tháng trước, thời khắc đó hắn đang hấp hối, nhưng hắn kiên cường chống đỡ dù chỉ còn một hơi thở, mi tâm ẩn ẩn có sát khí hiện lên.
86 "Lão Nhiếp, ngươi uống nhầm thuốc rồi hay sao? Khi không để cho họ Đinh ấy lưu lại làm gì? Để hắn quay về chẳng phải tai họa hay sao?"Sau khi Đinh Hào rời khỏi nơi này, Mục Hồng Nương mới đi đến bên cạnh Nhiếp Trần.
87 "Đại thúc là người của Thương Minh sao? Vậy ngươi có biết đại hồ tử Hồ Nhất Phi?"Vân Phàm hôm nay quan tâm nhất chính là muội muội Vân Mục, cho nên hắn hi vọng thông qua Thương Minh thăm dò tin tức của muội muội.
88 Tiền tuyến tại biên cảnh Tây Nam, lại một đợt thú triều đột kích vào. Dã thú gầm thét, khói mù cuồn cuộn. Máu tanh xen lẫn, chém giết thảm thiết. . . .
89 Cách xa ngoài vạn dặm, sâu trong biển mây, núi non trùng trùng điệp điệp, thất thải chiếu rọi, một tòa kiếm phong đâm thẳng tới tận trời. Trên đỉnh núi, từng tòa cung điện cổ xưa trang nghiêm đứng vững vàng hiển lộ rõ khí phái khoáng đạt.
90 "Người vừa tới là người phương nào! ?"Chứng kiến miếng thịt ngon dâng lên tận miệng lại còn rơi mất, đám binh sĩ biên quân sao có thể nuốt được cục giận này!Lãnh Phong đang muốn quát lớn, Biên Hỏa vội vàng ngăn cản: "Không nên làm gì lỗ mãng, người kia chính là tiên linh sư, hơn nữa thân phận không kém đâu.
91 Tây Trữ quận thành là tòa thành trực thuộc Tây Khuyết chủ thành. Quận thành bốn phương thông suốt, thương mậu phồn vinh, nhân khẩu đông đúc, quả thật là một chốn phồn hoa.
92 Hoàng Phong độ, Lưu Sa thành. Phố xá vẫn đông vui nhộn nhịp như thường, mà độc y y quán vẫn vắng lặng không hề thay đổi. Kể từ lúc Lưu Thế Nhân tìm tới và rời đi, đã hơn nửa tháng trôi qua, mà Nhiếp Trần đám người bởi vì Liệp Ma đại điển cận kề, cũng bận rộn công việc không ngơi.
93 Đông thành thị tập, các dạng cửa hàng đa dạng vô cùng. Nhiếp Trần dẫn theo Vân Phàm trước tiên tới quán rượu mua một vò rượu ngon, sau đó hai người xuyên qua dòng người chật ních đi tới một con hẻm nhỏ.
94 "Vân Phàm, sao rồi? Tài nghệ của Thiết sư phụ rất tốt đúng không!"Nhiếp Trần cười ha ha cầm lấy một thanh tiểu đao, sắc mặt có chút biến đổi, thần tình trên mặt trở nên ngưng trọng hơn.
95 Cách Lưu Sa thành hơn mười dặm, một đội quân uy vũ hạo hạo đãng đãng tiến tới, người đứng đầu chính là biên quân Thiếu soái Sài Thiệu Kiệt. Ở quanh Sài Thiệu Kiệt là bốn tên hộ vệ mặt mày tuấn mỹ bảo vệ, mà đằng sau còn có hai lão giả đi theo, một người áo đen tóc trắng, một người áo trắng tóc đen, lướt nhìn cảm thấy cổ quái vô cùng.
96 Đại quân tiếp cận, tình hình vô cùng nguy cấp. Nghe thấy tin tức này, chung quanh không ít người sững sờ, thậm chí có kẻ còn hiện rõ nét kinh hoàng trên gương mặt.
97 "Mau nhìn kìa mau nhìn kìa! Là thập bát tiên vệ tới đó!""Biên quân từ trước đến giờ vẫn ngang ngược, lần này xem bọn họ đá phải hòn đá cứng thế nào!""Hắc hắc hắc, sắp có chuyện hay để xem rồi!"Trong thành ngoài thành bàn tán xôn xao, mọi người túm năm tụm ba nghị luận ầm ĩ.
98 Sinh mệnh và tôn nghiêm, thứ nào quan trọng hơn đây?Trong lòng của Vân Phàm, sinh mệnh và tôn nghiêm đều quan trọng, nhưng có đôi lúc cả hai thứ này đều không có ý nghĩa gì.
99 "Tiểu tử kia bao nhiêu tuổi chứ? Giết chóc vô cùng ác liệt như vậy!""Không phải nói thiếu niên này ở trên sát đấu trường sẽ không giết người hay sao?""Ai nói hắn không giết người chứ, không phải hắn dùng một quyền đánh chết Phong Lang tiểu đội Đinh Ngạo hay sao?""Chuyện đó không giống lúc này, nghe nói Đinh Ngạo đánh lén không thành, bị đánh chết cũng đáng.
100 "Vân Phàm, ta tới giúp ngươi!"Trong tiếng hét vang, Nhiếp Trần nhảy lên thật cao, rơi vào giữa chiến trận. "Ong ong "Phong linh hoàn trên đỉnh đầu Nhiếp Trần khẽ rung động, lam quang tỏa ra, quấn quanh trên cánh tay của Nhiếp Trần.