101 Huyết sắc vô giới thương khung nhiễm,Sinh tử nhất niệm bạch cốt hàn. Thiếu niên tâm hữu thao thiên hận,Bất diệt cừu khấu thệ bất hoàn. . . . Hoàng Phong độ, giờ phút này đã mất đi màu sắc vốn có, chỉ có máu tươi bao phủ!Nơi đây không biết bao năm qua không xuất hiện cảnh tượng chiến đấu thảm thiết thế này, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi.
102 Mục Hồng Nương đột nhiên xuất hiện, làm cho Nhiếp Trần sững sờ không biết làm sao, nhất là đối phương đứng ra đỡ hộ hắn một đòn trí mạng, chuyện này đã làm cho tâm linh của hắn càng thêm rung động.
103 Hồi Quang tiên thuật!Hồi Quang tiên thuật! Hồi Quang tiên thuật! Hồi Quang tiên thuật!Vân Phàm liên tiếp không ngừng vì Mục Hồng Nương thi triển Hồi Quang tiên thuật, cảm giác mệt mỏi dâng lên trong tâm trí.
104 "Phụ thân, hài nhi làm cho ngài mất mặt rồi. "Nhìn thấy hư ảnh phụ thân hàng lâm, Sài Thiệu Kiệt vừa mừng rỡ vừa ảo não, cung kính hành lễ với hư ảnh trên bầu trời, trên mặt nơi nào còn có nét kiêu căng chứ.
105 "A —— "Sài Thiệu Kiệt kêu thét thảm thiết, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người! Sài Thiệu Kiệt không phải đã tránh thoát, thoát khỏi tầm ảnh hưởng của phi đao hay sao? Hơn nữa phi đao đã bị cự chưởng đánh văng đi, làm sao hắn có thể bị thương được chứ?"Mắt.
106 Thiên địa như máu, phong trần như bạo. Cảnh tượng đột nhiên xuất hiện, để ọi người không biết phải làm sao. Trong thành ngoài thành đều hỗn loạn, mọi người đều tìm đường trốn tránh, chỉ riêng đám người Vân Phàm vẫn đứng im tại chỗ, lặng yên nhìn thân ảnh ngạo nhiên giữa thiên địa kia.
107 "Các hạ là người phương nào?""Tại hạ là Mộ Tàng Vũ, là người đứng đầu Lưu Sa thành nơi ngoại cảnh này. ""Thì ra là Mộ Thành chủ, Thánh Địa đệ tử Thiển Y, hữu lễ.
108 Trên vách đá, đứng im đón gió. Mặt trời mới mọc tản ra quang mang nhàn nhạt, mang theo ấm áp nhè nhẹ. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, từng tia tử khí mờ mịt dâng lên giữa sơn gian, tựa như cảnh nơi tiên giới.
109 Ngọn núi cao và hiểm trở hàng vạn trượng cũng phải xây dựng nền móng trên đất bằng. Đạo tu hành nào đi nữa cũng cần tích lũy từng bước một, xây dựng trụ cột kiên cố mới có thể đi lên đỉnh cao.
110 Núi cao cạn trượng chọc thẳng vào trong mây trời. Sáng sớm cỏ cây đón ánh sáng mặt trời, trời đất mênh mang. Phía trên vách đá bên khe núi sâu thẳm có một vị thiếu niên đang ngồi xếp bằng tại trong gió tuyết, bất động như một pho tượng đá.
111 Giờ phút này Vân Phàm đang bị vô tận thống khổ ăn mòn, thân mình đang rung động kịch liệt trong gió tuyết, khuôn mặt cơ hồ vặn vẹo. Cho dù rất gian nan rất thống khổ, nhưng Vân Phàm vẫn từ chỗ sâu trong linh hồn cảm nhận được một tia linh động huyền diệu, giống như tiếng trống vào lúc bình minh, như tiếng du dương của chuông chiều.
112 Thiên cương là gì?Thiên địa thành lũy, chính là cương!Tinh thần ánh sáng, chính là cương!Bất hủ ý niệm, chính là cương!Nước nhu nhược, tựa vô hình, gió sắc bén, trọng vô lượng.
113 "Ong ong "Một mảnh bầu trời bên trên Cấm Đoạn sơn mạch , thiên biến dị tượng, tự nhiên làm ọi người quanh đó chú ý. Ở trên một con đường nhỏ trong rừng, một đội nhân mã bước đi cẩn thận, thấy cảnh tượng biến hóa, vội vàng dừng bước.
114 "Răng rắc!"Một đạo lôi đình phá vỡ màn trời, ở trong mây chớp động như giương nanh múa vuốt. Trong truyền thuyết, lôi minh chính là sự khởi nguồn của sinh mệnh, đồng thời cũng tượng trưng cho hủy diệt, đại biểu chính nghĩa, đại biểu thiên lý, chí chính chí cường, chí cương chí dương!Hôm nay, lôi đình hiện thế, nếu không phải yêu nghiệt xuất thế, chính là có người đang muốn nghịch thiên.
115 Phía nam Cấm Đoạn sơn mạch, chính là một vùng tuyệt địa. Nơi đây hàng năm chìm trong hắc vụ, chim bay khó lọt, bách thú càng chẳng thể bước vào. Năm tháng lâu dần, chung quanh rất hiếm khi có sinh linh lui tới, không khí cũng trở nên lạnh lẽo âm trầm.
116 Tà linh, chính là ác niệm trong thiên địa biến hóa mà thành. Trong truyền thuyết, thiên địa ban đầu, hỗn độn sơ khai, thiện ác khó phân. Chợt có thần nhân hàng thế, một tay khai thiên, diễn biến âm dương, từ đó mới phân thành thiện ác.
117 "Xin hỏi, ngươi cần giúp đỡ không?""Ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?""Ta tên là Vân Phàm, vân trong bạch vân, phàm trong bình phàm. ""Ngươi, tại sao lại muốn giúp ta?""Ta nhìn bộ dạng của ngươi giống như bị thương, mắt lại không nhìn rõ, có thể cần giúp đỡ, cho nên tới đây hỏi thăm một chút.
118 Sâu trong vụ lâm, không gian tĩnh lặng. Vân Phàm đi đằng trước, mà Thiển Y thì theo ở phía sau. "Nơi này chúng ta đã từng đi qua rồi, trên mặt đất còn có ký hiệu mà ta lưu lại.
119 Rừng rậm thâm u, hai thân ảnh sóng vai bước về phía trước. Dọc theo đường đi, Vân Phàm chăm chú đi bên cạnh Thiển Y, không bỏ sót bất cứ động tĩnh nào.
120 "Phụ thân! ? Người làm sao thế! ?"Sài Thiệu Kiệt lần đầu tiên thấy phụ thân của hắn thất thố như vậy, trong lòng cảm thấy căng thẳng. Thứ có thể làm cho tiên đạo cường giả cũng phải rung động đến vậy, chắc chắn không thể tầm thường!"Thiên địa dựng dục chi linh.