41 'Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh
Lục cung phấn đại vô nhan sắc. '(1)
Đại để cũng không gì hơn cái này. Đôi mắt phượng thon dài của Sở Hạo khó nén được sự kinh diễm.
42 Giữa thiên địa vạn vật dường như chỉ còn hai người bọn họ tồn tại. Khoé môi Sở Diễm giương lên một độ cong hoàn mỹ, từ trên cao hạ mắt nhìn nàng.
Mặc dù trải qua sinh tử, Thẩm Thiên Dao, nàng vẫn như cũ chưa từng thay đổi, vẫn kiêu ngạo không ai bì nổi.
43 Đôi mắt hàm chứa lệ khẽ nhắm, nàng quật cường cắn môi dưới, ngốc nghếch hồi lâu mới chậm rãi đứng dậy.
Mặc dù đối mặt với việc bị hắn làm nhục, nàng cũng không thể lùi bước, nếu không, Thẩm gia sẽ không thể cứu được.
44 Sở Diễm hơi chuyển thân hình liền dễ dàng tránh được, ngược lại, Thiên Dao một kích không trúng lại lảo đảo té ngã lần nữa trên đất. Một ngụm máu tanh ngọt liền phun ra.
45 Tử Y rất không thích Hàm Tuyết, nhưng nàng cũng biết nữ nhân này không thể đắc tội được. "Nô tỳ ra mắt Doãn trắc phi, không biết Trắc phi tới Y Lan điện có gì chỉ giáo?"
"Chỉ giáo thì ta không dám nhận.
46 Ánh mắt Sở Diễm trong nháy mắt tối lại, hồi lâu, mới chậm rãi nói. "Nếu như có thể, thì hận đến khắc sâu một chút. Chỉ lúc hận mới khiến cho người ta trở nên kiên cường.
47 Rơi vào hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, cũng giống như muốn lấy mạng vậy. Chỉ có duy nhất một chiếc chăn mỏng, bên trong ngay cả một chút bông cũng không có, làm sao có thể dùng để chống lạnh.
48 Môi của hắn lướt qua, hôn nàng, không đếm xỉa đến mùi máu tanh nuốt vào bụng. Hắn không chút kiêng kỵ cướp đoạt thân thể nàng, trên người nàng còn sót lại cũng chỉ là mùi thuộc về hắn.
49 Đây chính là cách an ủi độc nhất chỉ thuộc về Sở Diễm, nhàn nhạt, lại ấm áp đau khổ.
Thiên Dao trầm mặc, cước bộ lại theo bản năng lui về phía sau hai bước.