21 Ba tổ, sáu vị thiếu nữ rất cung kính đứng ở ngoài cửa cung, phía xa xa, chỉ thấy Hoàng đế, Thái hậu cùng các phi tần cung nữ an tọa bên trong chánh điện của cung Từ Ninh.
22 Thiên Dao chưa bao giờ bị đối xử như vậy, liều mạng giãy dụa khóc lớn. “Buông ta ra, Sở Diễm, tên ma quỷ nhà ngươi. ”
Tuy chỉ là một gương mặt bình thường không có gì đặc biệt, nhưng đôi mắt lại trong veo lấp lánh cực kỳ, da thịt trên cánh tay trắng nõn nà, cơ thể mềm mượt, có thể khiến cho máu huyết của bất cứ tên nam nhân nào cũng phải sôi sục.
23 Ánh mắt Sở Diễm u ám, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của nàng lại không nhẫn tâm trách cứ. Hắn tự giễu hừ một tiếng, bản thân lúc nào đã biết thương hoa tiếc ngọc, buồn cười.
24 Cung yến hết sức náo nhiệt, ăn uống linh đình, ca múa mừng cảnh thái bình. Yến hội xong, Văn Đế gọi riêng thái tử Sở Diễm vào ngự thư phòng.
Văn Đế ngồi ngay ngắn trên chủ vị, Sở Diễm chưa kịp mở miệng, chén trà nóng hổi đã bay thẳng đến trước mặt hắn.
25 “Ba ngày sau, thất ca khởi hành đi Ung Châu, chỉ sợ lại là một trận đánh ác liệt. ”
Sắc mặt Vân Kiếm cũng lạnh xuống. Thục phi không giờ khắc nào không muốn đưa Sở Diễm vào chỗ chết, nhị Hoàng tử và gia tộc Tư Đồ như hổ rình mồi, vị trí Thái tử này của Sở Diễm như ngồi trên bàn châm.
26 Sở Diễm khinh thường hừ lạnh, “Tay không đối kháng trăm vạn hùng binh nước Kim, ngươi cảm thấy bổn vương có thể sống sót trở về?”
Nàng vẫn lạnh nhạt như trước, khom người nửa quỳ dưới chân hắn, động tác từ tốn từ trong ngực lấy ra một miếng bùa bình an nho nhỏ, màu đỏ tươi, xếp thành hình tam giác, được buộc lại bằng một sợi dây đỏ.
27 Thiên Dao dừng bước ở trước một gian hàng, ngạc nhiên nhìn những chiếc mặt nạ với nhiều sắc thái khác nhau. Thuận tay cầm lên mặt nạ Dạ Xoa xấu xí đeo lên mặt.
28 Nàng lảo đảo lùi về sau, trượt chân lại té ngã một lần nữa trên nền đất cứng. Lòng bàn tay bị rách rướm máu. Nàng cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên bùn đất, xen lẫn với máu tươi, kiều diễm ma mị.
29 Ở phía sau, Thiên Dao một mực nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, tim nhói lại. Người Kim xưa nay xảo trá, sao có thể tuân thủ lời hứa, thật sự tha cho Mộ Dung Ti Ngôn.
30 Nữ nhân của Sở Diễm rất nhiều, nhưng không phải ai cũng đáng để hắn mạo hiểm. Vân Kiếm càng ngày càng không đoán ra được tâm tư của vị biểu đệ này. Đối với Thiên Dao, hắn rốt cuộc là có tình? Hay là vô tình?
“Gia Luật Sở Lương bị bắt, không lấy được thuốc giải từ miệng hắn sao?”
“Thuốc giải không có trên người hắn, huống hồ, hắn bây giờ đã là người chết.
31 Đôi mắt lanh lợi sắc bén của Thái hậu hơi nheo lại, như có điều suy nghĩ, trên gương mặt già nua lại vẫn duy trì nụ cười. Khẽ phất tay với Lưu Hỉ, người phía sau hiểu ý, đi qua bên cạnh bưng đến một hộp gấm màu đen, khom người cung kính trình tới trước mặt Sở Diễm.
32 Chú tiểu chắp tay, làm tư thế mời. Tử Y cẩn thận dìu nàng đi theo sau chú tiểu.
Đi qua một hành lang dài, bên tai loáng thoáng tiếng tụng kinh Phật.
33 Đôi mắt nàng mở to trống rỗng, nỗi xấu hổ tức giận xông lên tận não, không quay đầu, giọt lệ ủy khuất liền rơi xuống trên cánh tay hắn, lạnh lẽo đến ghê người.
34 Tiếng nói trong veo cất lên, Thiên Dao khẽ nghiêng đầu, vô tư ngước về phía Sở Diễm. Nàng mở to đôi mắt xinh đẹp, mà trong đôi mắt đó lại trống rỗng, ai nhìn thấy đều phải nói một tiếng tiếc hận.
35 "Đem bọn họ an táng đi. " Hồi lâu mới nghe được câu trả lời của hắn. "Báo cho ám sát doanh, chọn 2 người thay thế. ”
"Dạ. "
"Đem nó đưa cho nàng đi.
36 "Ngươi cũng có lúc có tâm sự nặng nề ư, thật là hiếm thấy. " Bên người, nam tử mỉm cười một tiếng, ngón tay khẽ động, cổ cầm trong ngực phát ra vài thanh âm rời rạc.
37 Tàn nhang theo vạt áo rơi xuống đầy đất, vẩn đục bạch y như tuyết. Vẻ mặt Thiên Dao hờ hững, hoàn toàn bất vi sở động. "Tư Đồ Phong, chúng ta đi. " Nàng nhàn nhạt mở miệng, xoay người lại, thấy Sở Diễm đứng cách đó không xa, phía sau còn có vài thị vệ theo cùng.
38 Dọc theo đường đi, hai người nhìn nhau không nói gì. Hắn đọc sách, nàng cũng đọc sách. Hắn đọc 'Trì Quốc Chi Thiên', nàng xem 'Huyền Hoàng Chi Thuật', không khí trái lại rất hoà hợp.
39 Mâu quang Sở Diễm lạnh lùng, dường như không chút chần chừ phi thân lên, bay đến phía sau lưng Doãn Hàm Tuyết, nắm lấy vòng eo mềm mại của nàng, thay nàng ngăn cản mưa tên bay đến.
40 "Lý thẩm, nếu không có chuyện gì, gần đầy cũng không nên vào thành. Nghe nói đế đô xảy ra đại sự, Thẩm tướng quân mưu nghịch, Hoàng thượng đã hạ chỉ cho tịch thu gia sản giết kẻ phạm tội.