61 Editor: Táo đỏ phố núi
Nửa đêm có một trận mưa lớn gột rửa hòn đảo Đài Loan.
Hôm sau bầu trời trong xanh. Những đám cỏ non được nước mưa tưới ướt hiện lên vẻ tươi mát.
62 Editor: Táo đỏ phố núi
Trong không khí mơ hồ có một trận chiến đang diễn ra, có vẻ hết sức căng thẳng. Mùi thuốc súng tràn ngập, đối mặt với hai người đàn ông bá đạo, Nhiếp Tử Vũ cũng muốn hôn mê luôn.
63 Editor: Táo đỏ phố núi
Lãnh Duy Biệt lấy xe trở lại ven đường thì không nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ đâu, liền cho rằng cô đã đi nhà vệ sinh để rửa tay. Kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi hết mười lăm phút vẫn không thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ, dần dần cảm thấy bất an.
64 Thanks @Nấm không cao và@pewuy1056 nhiều nha!
Mong nhận được sự ủng hộ của các bạn thật nhiều!
Tiếp tục chương mới thôi!!
Editor: Táo đỏ phố núi
Kho hàng nằm ở lầu ba, khoảng cách với tầng trệt nhìn rất cao, từ đây nhảy xuống không chết thì cũng tàn phế.
65 Editor: Táo đỏ phố núi
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lãnh Duy Biệt xong, Nhiếp Tử Phong rất nhanh chạy tới chỗ mà Nhiếp Tử Vũ mất tích, ở những khu vực lân cận trên đường đều có camera giám sát, cuối cùng đem phạm vi thu hẹp lại, rồi sau một thời gian tìm kiếm rốt cuộc cũng tìm thấy chỗ của Nhiếp Tử Vũ.
66 Editor: Táo đỏ phố núi
Tiếng còi của xe cảnh sát và của xe cứu thương từ xa vọng lại, chỉ một lát sau đã dừng lại ở dưới lầu. Hai tên tội phạm nhanh chóng bị cảnh sát đưa lên xe.
67 Editor: Táo đỏ phố núi
Một nhát dao kia đâm lên người của Nhiếp Tử Phong rất sâu, đây cũng là nguyên nhân gây mất máu quá nhiều, nhưng may mắn là một nhát dao này đâm vào chỉ cách tim một centimet, nên không gây ra tổn thương nghiêm trọng, nhưng có thể sẽ hôn mê một thời gian dài.
68 Editor: Táo đỏ phố núi
"Cô tới đây lâu chưa?" Nhiếp Tử Phong mệt mỏi không có chút sức lực vừa dùng hai tay chống người lên vừa nói, nhìn khắp bốn phía, tìm kiếm bóng dáng anh muốn tìm, nhưng đáng tiếc là, căn phòng bệnh rộng lớn như vậy nhưng chỉ có anh và cô ta.
69 Editor: Táo đỏ phố núi
Ba năm sau, tại ga đến trong sân bay quốc tế.
Dòng người bắt đầu tuôn ra trong đại sảnh của sân bay, mấy trăm người phóng viên quay phim nhốn nháo đứng chờ, những nhân viên của các toà soạn báo có tiếng nhất Đài Loan cũng đều tới đông đủ, chỉ để trực tiếp đưa tin.
70 Cám ơn @nâm không cao, @pewuy1506, @Diep Han Nhi Tuyet, @Sakura_2016, @Ngọc Hân_5294, @hânhânn đã ủng hộ nhiệt tình nhá!!!
Editor: Táo đỏ phố núi
Đem hành lý của cô chuyển vào bên trong khách sạn mà chính mình đã đặt từ trước, Lãnh Duy Biệt bớt chút thời gian đến đón ở sân bay sau đó quay trở về công ty.
71 Editor: Táo đỏ phố núi
Trong quán rượu, tại một căn phòng bao - -
"Mình đi nước Mỹ du học, sau đó… Sự việc đại khái bó là như vậy đó. " Nhân lúc chờ mang đồ ăn lên, Nhiếp Tử Vũ tóm gọn thời gian ba năm của mình nói một lần, đương nhiên là sẽ lược bỏ đi chuyện cô đi tới nước mỹ và trở thành minh tinh.
72 Chào mừng @nevercry1402 nhảy hố ^. ^
Editor: Táo đỏ phố núi
Trên đường từ toilet quay trở lại, Nhiếp Tử Vũ vô tình đụng phải một con ma men đang say mèm.
73 @all,hi hi chương mới đây, sorryvì sự chậm trễ này!!!!!
Editor: Táo đỏ phố núi
Trong lòng của Nhiếp Tử Vũ chợt cảm thấy bất an, có dự cảm chẳng lành ngẩng đầu nhìn tới phía Nhiếp Tử Phong đang vô cùng lãnh khốc, sau khi nhìn thấy đáy mắt của anh nổi lên lửa giận thì đã hiểu ra.
74 Editor: Táo đỏ phố núi
Đây có lẽ là lần mà sau ba năm cô ngủ được một giấc ngon và sâu tới như vậy!
Sáng sớm ra Nhiếp Tử Vũ tỉnh lại, bên cạnh đã không thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Phong đâu, nếu không phải trên gối vẫn còn chút dấu vết, cô sẽ thật sự cho là chuyện tối hôm qua tất cả đều là một giấc mơ.
75 Editor: Táo đỏ phố núi
"Anh không được đụng vào em!" Nhiếp Tử Vũ ra sức đẩy anh ra, trốn vào góc tường.
Đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, Nhiếp Tử Phong vén sợi tóc rơi xuống trước trán, nở ra nụ cười tà ác nói: "Em yên tâm, bây giờ anh sẽ không đụng vào người em!" Bởi vì anh còn nhiều thời gian dành cho cô.
76 Editor: Táo đỏ phố núi
Giọng nói của anh rất dịu dàng, trong khi đó thì đối xử với cô vô cùng lạnh lùng, giống như là hai người khác nhau. Trợn mắt nhìn về phía Nhiếp Tử Phong, trên gương mặt đẹp trai của anh hiện lên nét dịu dàng, trong mắt hiện lên sự ấm áp khiến cho ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ nhất thời cảm thấy đau đớn, trong lòng của cô như vỡ vụn ra.
77 Editor: Táo đỏ phố núi
Cái gì vậy? Bảo … Bảo bối?
Nhiếp Tử Vũ hít một hơi, suýt chút nữa thì bị lời nói ái muội này của anh làm cho sặc. Mặc dù đôi mắt trong veo như nước của anh đang cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, nhất thời Nhiếp Tử Vũ cảm giác thẩy cổ họng mình trở nên khô khốc.
78 Editor: Táo đỏ phố núi
Mắt thấy hy vọng cuối cùng của mình biến thành hư không, Nhiếp Tử Vũ đau đớn tới mức tê tâm liệt phế. Cô không còn giãy giụa nữa, vô lực ngã quỵ xuống bờ cát, khóc đến mức hít thở không thông, ruột gan như đứt ra từng khúc.
79 Editor: Táo đỏ phố núi
Sói. . .
Âm thanh kia hình như là tiếng sói…
"Chắc là không đâu, nhất định là mình đã nghe nhầm rồi. " Đây là bờ biển, làm sao lại có sói được, Nhiếp Tử Vũ tự an ủi ở trong lòng.
80 Editor: Táo đỏ phố núi
Hai người tắm rửa xong, sau khi hong khô quần áo xong, thì trời bên ngoài cũng ngừng mưa. Bởi vì đồ dùng trong nhà gỗ không đầy đủ, cho nên Nhiếp TửPhong quyết định vẫn nên trở lại biệt thự.