21 Sau khi chạy lên lầu đóng sầm cửa lại thì Nhiếp Tử Vũ liền hối hận. Dù sao thì cũng thích hắn 15 năm trời thì làm sao có thể nói không thích là không thích chứ? Thế nhưng nghĩ đến bộ dáng hắn che chở cho Quan Duyệt ở ngay trước mặt của mình, trái tim Nhiếp Tử Vũ liền đóng băng, thế là nước mắt càng chảy ra một cách mãnh liệt hơn.
22 Chỉ còn cách một bước nữa thôi!Mãi đến một giờ sau Nhiếp Tử Phong vẫn rầu rĩ vì chuyện này. Cho dù Niếp Tử Phong ngồi trong phòng họp, xem báo cáo do quản lí trình lên nhưng có trời mới biết, thật ra thì trái tim hắn đã sớm đi theo Nhiếp Tử Vũ.
23 - Em là con gái!Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt không chút cảm xúc của Nhiếp Tử Vũ một lồi lâu, Nhiếp Tử Phong nghiêm túc nói ra một câu như vậy. Sắt mặt Nhiếp Tử Vũ trầm xuống, lạnh nhạt nói:- Không cần anh nhắc tôi!Nhắc nhở cô trong mắt hắn chẳng qua chỉ là đứa trẻ mà không phải là một cô gái làm trong lòng cô bực bội khó chịu, hơn nữa càng cảm thấy mệt mỏi hơn, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy đầu rất đau.
24 Lời nói vô cùng lạnh lùng không thể lay động, ám thị sự bá đạo. Giọng nói quen thuộc làm cho Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, tiếp đó thì lòng cô lại mềm nhũn. Cô quay đầu lại, đôi môi nhỏ bé nở ra một nụ cười, hướng về người kia, nói:- Em còn tưởng cả tuần này sẽ không được gặp anh chứ!Mấy ngày trước anh ta nói với cô là đi công tác, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây, điều này thực sự làm cho Nhiếp Tử Vũ vui mừng.
25 Thân là thiên kim tiểu tư của Nhiếp gia nên Nhiếp Tử Vũ không phải là chưa từng tham gia dạ tiệc, nhưng một bữa tiệc long trọng trang nghiêm tề tụ đầy đủ những người có quyền uy trong xã hội thượng lưu cùng với rất nhiều siêu sao thì vẫn là lần đầu cô có cơ hội nhìn thấy.
26 Sau tiếng hét lạnh lùng kia thì toàn bộ mọi người ở bữa tiệc đều yên lặng như tờ. Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía bên này, khi thấy người cất tiếng thét kia là tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Nhiếp Phong thì đều lấy làm kinh hãi.
27 Nhiếp Tử Phong nói một cách kiên quyết làm ọi người có mặt ở đây đều hết sức sửng sốt, cao hứng nhất chính là Quan Duyệt, mà đau khổ nhất cũng chính là Nhiếp Tử Vũ, vì câu nói này là do Nhiếp Tử Phong tự mình nói ra.
28 Câu nói của Lãnh Duy Biệt làm ọi người có mặt tại đây đều kinh ngạc, nhất là Quan Lăng, cô ta theo bản năng vùi vào lòng Quan Duyệt, mà Quan Duyệt thấy tình thế xoay chuyển thì mặt cũng lập tức tái xanh, dùng ánh mắt chất vấn nhìn muội muội xem chuyện này có phải thật như vậy không.
29 Mấy ngày liên tiếp Nhiếp Tử Vũ đều ở nhà Lãnh Duy Biệt. Lãnh Duy Biệt chẳng những vì cô mà mua một số lớn quần áo mà mỗi ngày còn tự mình đưa cô đi học.
30 Lòng Nhiếp Tử Vũ ngổn ngang, phức tạp đến nỗi ngay cả cô cũng không biết tại sao. Suốt ngày hôm nay trước mắt cô đều là vẻ mặt áy náy, trông chờ của Nhiếp Tử Phong, lòng cô càng lúc càng đau đớn, khó chịu.
31 Nhiếp mẫu vừa mở miệng nói đến chuyện này thì cả phòng ăn nhất thời liền trở nên yên lặng lạ thường. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình làm cho Nhiếp Tử Vũ cảm thấy có chút lúng túng.
32 Những lời này của Nhiếp Tử Vũ làm ọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc, ngoại trừ Quan Duyệt vui mừng thì những người còn lại đều ngẩn người, trợn mắt há mồm, trừng to mắt.
33 Nhiếp Tử Phong nhìn thẳng vào cặp mắt thờ ơ của Nhiếp Tử Vũ, chậm rãi nói:- Em là vì muốn tránh né anh nên mới dọn ra ngoài sao?Không nghi ngờ gì nữa mà chắc chắn là như vậy.
34 Hắn thô bạo bắt nạt môi cô, cuồng vọng đói khát mút vào, mang theo ý chiếm giữ nồng đậm, cái lưỡi dài nóng ấm cương quyết xâm nhập vào trong miệng cô, càn rỡ trêu chọc cái lưỡi non nớt ấy.
35 Tiếng nói chói tai này là đến từ Nhiếp mẫu. Bà đã cùng trao đổi với Lãnh Duy Biệt rất nhiều lần, cuối cùng cũng muốn đến hỏi ý Vũ Vũ lần nữa cho nên mới lên lầu, không ngờ lại thấy cảnh hai người đang nằm đè lên nhau trên sàn.
36 Tối hôm đó Nhiếp Vũ tạm biệt Nhiếp phụ Nhiếp mẫu rồi dọn đến nhà Lãnh Duy Biệt. Trước khi rời đi, hình như cô còn nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Tử Phong tràn đầy sự không muốn, nhưng quả thật có phải như vậy hay không thì cô cũng không muốn suy nghĩ.
37 Nhiếp Tử Phong thông minh như vậy thì làm sao lại không biết ý tứ trong lời nói của Nhiếp mẫu chứ, ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng chính là ra mắt hai bên gia đình.
38 Thấy trong mắt Nhiếp Tử Vũ lóe lên đau đớn, Nhiếp Tử Phong lại có cảm giác sợ rằng cô sẽ hiểu lầm, theo trực giác liền muốn thu tay về, sau khi hắn ý thức được suy nghĩ của mình thì lập tức cảm thấy buồn cười.
39 Nhiếp Tử Vũ bất ngờ rời đi làm cho bầu không khí ở đây lập tức thay đổi, vẻ mặt của mọi người khác nhau, có giật mình mà cũng có hả hê. Nhưng bầu không khí bất ngờ im lặng như tờ cũng làm ọi người có chút lúng túng.
40 Giọng nói quen thuộc cùng với sự dịu dàng cưng chìu như trước đây làm cho Nhiếp Tử Vũ bất ngờ ngẩn người ra. Cô do dự từ từ ngẩng đầu lên, với ngọn đèn đường heo hắt cùng đôi mắt sưng đỏ nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không lường được kia, mũi lại cảm thấy chua xót vô cùng, nước mắt lại không khống chế được mà trào ra.