41 Trong thời gian hai người yêu nhau thì lúc nào cũng không muốn rời xa. Tuy là Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ vẫn chưa phải là người yêu thật sự nhưng cũng rất khó để rời xa nhau.
42 Nhiếp Tử Vũ bất ngờ xuất hiện làm An Xuyến giật mình bối rối, mà Nhiếp Tử Phong thì tay mắt lanh lẹ đã đẩy An Xuyến xuống khỏi người hắn rồi đứng lên, giữ một khoảng cách với cô ta.
43 Nhìn An Xuyến bởi vì câu nói của mình mà khó coi tới cực điểm, Nhiếp Tử Vũ lại cong môi lên, cười giễu cợt cô ta. - Cô chỉ là quá khứ còn tôi mới là hiện tại.
44 Nghe được câu trả lời nghiêm túc của hắn, trên gương mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Tử Vũ nở ra một nụ cười vui sướng. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, nhận thấy ánh mắt thâm tình của hắn đang nhìn mình, nhất thời trong lòng cảm thấy thật ấm áp, trên gương mặt trắng nõn lại ửng đỏ.
45 Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ cao vút. Đầu giờ chiều, thời tiết nóng bức ngột ngạt không có một chút gió. Sau khi nhận được kết quả thi rồi tạm biệt với bạn bè, Nhiếp Tử Vũ lại thu xếp đồ dùng học tập rồi chạy vụt ra khỏi lớp, ngay cả Triệu An Nhã gọi mà cô cũng không nghe thấy.
46 Lãnh Duy Biệt nhẹ nhàng ấm áp nhưng lại làm cho Nhiếp Tử Vũ cảm thấy rất nặng nề. Nhìn sâu vào đôi mắt tràn đầy yêu thương của hắn, trong nháy mắt Nhiếp Tử Vũ nghe thấy được nhịp đập của trái tim mình "thình thịch thình thịch".
47 Sự kích động của cô làm cho lòng Lãnh Duy Biệt như tro tàn, đối mặt với ánh mắt trong veo đang mở to chất vấn hắn, cuối cùng hắn lại không thể trả lời được.
48 Nhiếp Tử Vũ trốn sau một cái cây, trừng mắt nhìn bóng dáng quen thuộc đang tiến vào quán cà phê, trong lòng rầu rĩ vô cùng. Đôi mắt trong suốt mở to mà vẫn không dám tin, khuôn mặt tinh xảo bởi vì nhìn thấy tận mắt mà trở nên u ám.
49 - Vũ Vũ, em đang nói cái gì vậy?Nhiếp Tử Phong cố gắng lấy lại tinh thần, nhíu mi hỏi. Bởi vì cả ngày nay làm việc mệt mỏi, cộng thêm thái độ như thế này của Nhiếp Tử Vũ nên hắn cảm thấy rất đau đầu.
50 Sau khi trải qua chút hiểu lầm nhỏ này, tình cảm của hai người nhanh chóng tăng lên. Nhiếp Tử Vũ mượn danh đi làm mà đi theo Nhiếp Tử Phong ra vào tập đoàn Nhiếp Phong, ngoại trừ lúc đi wc thì cả ngày đều dính chặt ở bên cạnh hắn, buổi tối có lúc lén lút chạy vào phòng Nhiếp Tử Phong, gần gũi hôn nhau, nhưng đều là dừng lại ở điểm đó.
51 Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào trong phòng, ánh nắng sáng sủa nóng rực chói mắt. Trước mắt là một mảng sáng chói khiến cho Nhiếp Tử Phong không thể ngủ như không có chuyện gì xảy ra được, đành phải mở mắt ra.
52 Quan Duyệt thận trọng dò xét vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy của Nhiếp Tử Phong, giống như là rất lo sợ hắn sẽ không tin vậy, cố tình vén một góc của tấm chăn ra để lộ một góc của chiếc ra giường.
53 Sáng hôm sau. Bầu trời trong xanh, gió mát ấm áp dễ chịu. Nhiếp Tử Vũ mặc một bộ âu phục màu trắng ngang gối từng bước nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, trên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo là vẻ mặt sáng láng hồng hào, mắt to tròn trong veo.
54 Lúc Nhiếp Tử Vũ mở mắt ra lần nữa thì đã là xế trưa. Mở hai mắt ra, hai mắt cô thất thần nhìn trần nhà trắng như tuyết, tinh thần mất hết cả. Cô đã trải qua một giấc mơ thật lâu.
55 Vẻ mặt kiên quyết của cô giống như một thanh đao, xuyên qua lồng ngực của Nhiếp Tử Phong đâm thật sâu vào tim hắn, nhất thời máu chảy đầm đìa. Trên gương mặt tuấn lãng trắng bệch hẳn ra, đôi mắt vốn sáng ngỡ như tinh tú liền ám trầm xuống, giống như một cái đầm lầy thật sâu, sâu không lường được.
56 Vẻ mặt kiên quyết của cô giống như một thanh đao, xuyên qua lồng ngực của Nhiếp Tử Phong đâm thật sâu vào tim hắn, nhất thời máu chảy đầm đìa. Trên gương mặt tuấn lãng trắng bệch hẳn ra, đôi mắt vốn sáng ngỡ như tinh tú liền ám trầm xuống, giống như một cái đầm lầy thật sâu, sâu không lường được.
57 Editor: Táo đỏ phố núi
Nhà họ Nhiếp, trong thư phòng --- ----
Đi theo sau lưng mẹ Nhiếp, Nhiếp Tử Phong vừa mới ngồi xuống, mở đầu mẹ Nhiếp liền nghiêm túc lên tiếng chất vấn.
58 Editor: Táo đỏ phố núi
Hình như mẹ Nhiếp có nói cho Quan Duyệt chuyện thử qua lại với anh. Mấy ngày sau đó, Quan Duyệt bỏ tất cả công việc ở công ty cả ngày chạy tới chờ ở tập đoàn Nhiếp Phong, nghiễm nhiên thay thế chức vụ của Nhiếp Tử Vũ.
59 Editor: Táo đỏ phố núi
Anh trai. . .
Nghe thấy Nhiếp Tử Vũ nghẹn ngào nói ra hai chữ này, Nhiếp Tử Phong giống như bị một hòn đá to ném trúng, rất bối rối.
60 Editor: Táo đỏ phố núi
Giọng nói quen thuộc của mẹ Nhiếp vang lên, đồng thời khiến cho Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ bị giật mình hoảng sợ.
Sau khi trố mắt lên hai giây, phản ứng đầu tiên của Nhiếp Tử Vũ là nhanh chóng lau nước mắt trên mặt đi, sau đó chỉnh trang lại quần áo trên người.