41 Không chờ Quân Trung Thánh dứt lời, “choang” một tiếng, Vân Dật Long đã tuốt Trích Huyết Kiếm ra khỏi vỏ. Quân Trung Thánh vẫn bình thản cười nói: - Ngươi định làm gì vậy? Vân Dật Long rắn giọng: - Lão hiểu rất rõ, hôm nay giữa hai ta nhất định phải một mất một còn.
42 Vân Dật Long đứng thừ ra hồi lâu, khóe môi thoáng hiện nụ cười lạnh lùng theo thói quen, đoạn chầm chậm ngồi xổm xuống. Trước đống thức ăn, mặc dù chàng chẳng chút thèm muốn, song vẫn cố gắng ăn, chẳng mấy chốc đã ngốn hết sạch.
43 Vân Dật Long và Quân Mộ Hoa cũng giật mình kinh hãi, nghe giọng điệu rõ ràng là Quân Trung Thánh đã thình lình quay về, phát giác hết mật mưu của hai người.
44 Núi Tô Lai rừng xanh nước biếc, phong cảnh thật tươi mát hữu tình. Bảy con đại bàng to lớn hạ cánh xuống ngay trước cổng Bạch Thủy sơn trang. Lúc ấy là đã ngày thứ sáu sau khi Vân Dật Long cùng Quân Mộ Hoa rời khỏi "Tam Hoàn Sáo Nhật" Quân Trung Thánh vừa từ Nam cương về đến chưa đầy một giờ.
45 Mã Tất Vũ chệnh choạng theo sau Quân Trung Thánh ra khỏi hoa sảnh, đi vòng về phía hậu viên, lát sau đã vào đến thư phòng. Bốn bề vô cùng yên vắng, Quân Trung Thánh ngồi xuống ghế, với giọng nhạt nhẽo nói: - Hãy ngồi xuống đi.
46 Sau khi tứ đại thị vệ đi khỏi, Quân Trung Thánh lại ngửa mặt buông tiếng cười vang đoạn vừa định cất bước bỏ đi, mới hay chân phải đã thọ thương khá nặng, chẳng những đau thấu xương mà còn chảy máu đầm đìa, lênh láng một khoảng rộng dưới chân.
47 Nhạc Phụng Hùng thấy em gái sắp táng mạng dưói kiếm Vạn Kiếm vương tử, vừa kinh hãi lại vừa tức giận quát to: - Dừng tay lại ngay, vương tử không được giết xá muội! Vạn Kiếm vương tử chững tay kiếm, giọng hàm hồ nói: - Ta không được giết thì ai giết? Nhạc Phụng Hùng hét to: - Muốn giết thì hãy giết ta đi! - Tất nhiên cũng phải giết người thôi nhưng ngưoi hãy chờ chốc lát, nhìn muội muội của người chết trước đã! Nhạc Phụng Hùng tức tối gầm lên: - Huynh muội ta chết thành quỷ dữ cũng quyết theo ngươi đòi mạng! Vạn Kiếm vương tử dừng kiếm lại giữa chừng, bỗng nói: - Nhạc Phụng Linh, nàng còn gì nói nốt không? Nhạc Phụng Linh nghiến răng: - Ta cũng như ca ca, chết cũng theo ngươi đòi mạng! Vạn Kiếm vương tử thoáng ngẫm nghĩ đoạn lớn tiếng nói: - Hay lắm, nàng thật là ngoan cố, nhưng ta không để cho nàng chết đâu, tả hữu thừa tướng! Tiếng nói hết sức khó nghe, nhưng cũng còn có thể miễn cưỡng nghe được, tả hữu thừa tướng vội sải bước đến gần, khom mình đồng thanh nói: - Xin điện hạ dặn bảo! - Hai người hãy nghĩ cách khiến cho chúng phải chết thật thê thảm! Tả thừa tướng cười xiểm nịnh: - Vậy thì dễ thôi, lão thần có một cách khiến chúng chết rồi vẫn còn đỏ mặt.
48 Nhạc Phụng Linh không cầm được nước mắt, đành quay người đi, nhạt giọng nói: - Chính chúng tôi mới phải cảm tạ, nếu không nhờ Quân cô nương đưa tin đến Kim Bích Cung, e rằng Cửu Trùng Thiên giờ đây đã hoàn toàn bị thiêu huỷ rồi….
49 Hai anh em Nhạc Phụng Hùng và Nhạc Phụng Linh bị Tây Thiên Thần Ông nhấc bổng phóng vào một lùm cỏ rậm. Lùm cỏ ấy rộng hơn trượng, ba người đang ẩn nấp nếu không gây ra tiếng động thì dù có người đi ngang qua cũng khó có thể phát giác.
50 Bên ngoài gió khuya hiu hắt, mưa bụi phất phơ, gây cảm giác gay gay lạnh. Vân Dật Long ngước mặt nhìn trời, thở hắt ra một hơi dài, lập tức thấy đầu óc có phần tỉnh táo hơn.
51 Sau khi Quân Trung Thánh đi khỏi Tây Thiên Thần Ông buông tiếng cười rộ, đoạn nói: - Nào, hãy đến đây ta nói chuyện với nhau. Dứt lời liền bước đi, Vân Dật Long theo sau nói: - Vân mỗ ngưỡng mộ đại danh của tiền bối đã lâu nhưng việc để cho Quân Trung Thánh bỏ đi, Vân mỗ hết sức không hiểu.
52 Bóng người đó phóng đi nhanh khôn tả, Vân Dật Long vội chui trở vào rừng, nấp sau một ngọn cây to. Thoáng chốc người đó đã đến bên ven rừng, nhưng không tiến vào, chỉ quay đầu nhìn một cái rồi lập tức phóng đi theo ven rừng về phía sau.
53 Tuy là há miệng phún ra, song luồng bạch khí ấy bay đi hệt như tên bắn và phủ trùm một khoảng hơn trượng. Vân Dật Long cảm thấy lạnh thấu xương, toàn thân run lên.
54 Vân Dật Long lòng đau như cắt, hơ hải gọi: - Tiền bối, lão tiền bối. . . Kim Thủ Bà Bà mỉm cười: - Vậy là lão thân đã yên tâm rồi. . . Hãy đối xử tử tế với Sơn Phụng.
55 Trong số hai tên áo đen bị điểm huyệt cũng có một người vóc dáng mập lùn tương tự như Tây Thiên Thần Ông, lại che kín mặt mũi và trong đêm tối, quả là khó thể phát giác được.
56 Lục Nguyên Minh thoáng ngẫm nghĩ, đoạn gật nhẹ đầu nói: - Thôi được, ngươi hỏi đi! Quân Trung Thánh quay xuống dưới đài, chậm rãi nói: - Đây là một biến cố trọng đại của Chính Nghĩa Đoàn, các vị đều là cao thủ bậc nhất trong Tứ đại bộ thuộc, chẳng thể nào không bày tỏ ý kiến.
57 Vân Dật Long thoáng chau mày: - Vậy thì có liên quan gì đến Âm Dương Song Mị, chả lẽ họ cũng có mặt tại đó ư? Tây Thiên Thần Ông gật đầu lia lịa: - Đúng vậy, lão phu vừa ẩn nấp không lâu thì Âm Dương Song Mị đã xuất hiện, hai người đứng không xa khoanh tay đứng nhìn.
58 Vân Dật Long bỗng nghe tiếng Linh Mã, lòng mừng khôn xiết lập tức phóng nhanh về phía vang lên tiếng chuông, chừng hơn ba mươi trượng đã thấy Hồng Ảnh dáng vẻ uy nghi như xưa, cũng đang lao nhanh về phía chàng.
59 Mười mấy ngôi nhà lá lụp xụp tiêu điều không một bóng người và thậm chí chẳng một tiếng gà kêu chó sủa. Nhạc Phụng Linh trước hết phóng đến ngôi nhà gần nhất, gõ cửa lớn tiếng hỏi: - Trong nhà có ai không? Không hề có tiếng trả lời.
60 Bà lão quả đúng là không biết võ công, chẳng biết tránh né, hứng trọn một chưởng của Nhạc Phụng Linh, chỉ nghe “bình” một tiếng, bà lão bị đánh văng ra ngoài cửa, rồi thì không còn tiếng động nào nữa.