21 Nơi đây cách Lãnh Vân Quán không xa nên Vân Dật Long đã nghĩ ba người này là từ đó đến, bèn cười khảy nói: - Cô nương đã đến đây vì Vân mỗ, lẽ nào Vân mỗ lại để cô nương phải thất vọng! Đoạn chậm rãi tiến tới hai bước lạnh lùng nói tiếp: - Cô nương động thủ đi! Thiếu nữ tay vàng cười khảy: - Nghe đâu Vân đại hiệp thân hoài Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng đã thất truyền hơn trăm năm qua, bổn cô nương có thể xin Vân đại hiệp sử dụng chưởng pháp ấy, để được mở rộng tầm mắt chăng? - Ai cũng muốn tự bảo vệ sinh mạng của mình, khi nào thấy cần thiết, dù cô nương không bảo thì Vân mỗ cũng bắt buộc sử dụng thôi.
22 Mọi người tề tựu nơi hạ viện chính là để chờ Vân Dật Long, nhưng không ngờ chàng đến đây một mình sớm thế này. Trong khi thủ hạ không có mặt, do đó ngòai Cái Vương và Xuyên Vân Chân Nhân, một số nhân vật quan trọng khác chưa đến, Vân Dật Long vừa cất bước lên cửa Tam Thanh Điện, một số người không dằn được, rời khỏi chỗ và tuốt vũ khí ra cầm tay, bầu không khí hết sức căng thẳng.
23 Xuyên Vân chân nhân vừa định đưa tay phủi tàn lửa, bỗng nghe Cái Vương quát: - Vân Dật Long đến kìa! Xuyên Vân chân nhân vội ngẩng lên, quả thấy Vân Dật Long máu me đầy mình từ trong khói lửa mịt mù đang lảo đảo lao ra, bèn chẳng mang đến lửa tàn trên mình, song chưởng tức khắc tung ra.
24 Vân Dật Long nghe tiếng, trong óc liền hiện ra một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, bất giác giật mình thầm nhủ: - Trời xui đất khiến, sao mình lại gặp nàng ta trong lúc này? Ngẩng lên nhìn, quả thấy Kim Thủ Ngọc Nữ mặt trơ lạnh đang đủng đỉnh đi tới.
25 Quần đạo thảy đều nghe tiếng thét hãi hùng ấy, song không một ai thu chưởng tự bảo, bởi bọn họ biết “Bạch kiếm Linh mã” oai chấn thiên hạ, nếu diệt được Vân Dật Long trong một đêm mình sẽ được dương danh tứ hải, do đó họ đã quên mất sự an nguy của bản thân.
26 Mọi người đi đến ven rừng, Vân Dật Long ngẩng lên, chợt trông thấy Nhạn Chuỷ Nhai, như nghĩ đến điều gì đó, chàng chững bước, buông tiếng cười khảy nói: - Hẳn các ngươi không ngờ Vân Dật Long trở lại đây lần thứ hai.
27 Sau một hồi im lặng khá lâu, Lãnh Vân Quán chủ cố trấn tĩnh hít vào một hơi không khí, cười lạnh lùng nói: - Vân cư sĩ lần này cũng đến một mình ư? Lời nói của Lãnh Vân Quán chủ như có ý nhắc nhở thủ hạ, vừa dứt lời, tám đạo sĩ áo đỏ dưới thạch đài lập tức tản ra bao vây Vân Dật Long vào giữa.
28 Đám đông chẳng khác nào đàn kiến hung hãn đổ xô nhau từ bốn phương tám hướng ập tới, có lẽ do người đông gan cả, nên họ đã quên mất tám tử thi dưới đất do ai đã giết.
29 Huyết Phật đứng đối mặt với Vân Dật Long, dĩ nhiên là thấy rõ hết những gì sau lưng chàng, nghe tiếng vụt ngẩng lên, chợt thấy bóng người hạ xuống sau lưng Vân Dật Long cách chừng năm thước, cơ hồ là phản ứng theo bản năng, Huyết Phật buông tiếng quát vang vọt người lên cao như tên bắn, đứng cản sau lưng Vân Dật Long quát: - Quân khốn kiếp, rõ là to gan.
30 Vẻ kinh ngạc của Vân Dật Long là xuất phát từ nội tâm, nhưng Kim Thủ Ngọc Nữ bởi lòng đã có định kiến, lại nghĩ chàng là vì gian kế bị khám phá nên mới có phản ứng như vậy, bèn tức tối cười khảy nói: - Hừ, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.
31 Chưa hiện thân đã báo danh trước, hoàn toàn khác với tác phong của Chính Nghĩa Nhai, song cái tên “Di Thế Tẩu” chẳng khiến Vân Dật Long chấn động chút nào.
32 Vân Dật Long vừa trông thấy Linh Mã theo đến, chợt nghe lòng bồi hồi xót xa, tiến tới vuốt lên cổ ngựa, lẩm bẩm: - Hồng Ảnh, theo ta tái xuất giang hồ mình cũng phải vất vả quá! Vu Phi Ngô ngoảnh lại khẽ nói: - Xin mời Vân Cung chủ lên ngựa! Cung kính khom mình như thể là một thuộc hạ.
33 Vu Phi Ngô lần này á huyệt không bị phong bế, Vân Dật Long vừa ra tay, y liền bật lên tiếng kêu thét thảm thiết nghe vô cùng ghê rợn. Song Vân Dật Long vẫn mỉm cười khẽ nói: - Vu huynh, vĩnh biệt! Đoạn tung mình phóng xuống đất.
34 Gió trời lồng lộng, sóng mây dào dạt, con đại bàng không hổ là thần điểu, cõng trên lưng hai người mà vẫn bay nhanh khôn tả, thoáng chốc đã vượt hàng trăm dặm đường.
35 Hãy nói về Vân Dật Long cưỡi chim bằng về núi Thiên Đài, lúc này chàng mới biết mình đã có mặt tại miền biên ải xa xôi, không khỏi hết sức băn khoăn kinh ngạc.
36 Huyết Si quay sang Triển Ngọc Mai hỏi: - Thật vậy chăng? Triển Ngọc Mai mĩm cười: - Lão tổng cộng có bao nhiêu thủ hạ? Huyết Si cười ngượng ngùng: - Chỉ có năm thôi! - Hãy gọi hết họ đến đây, chúng ta cần phải đến ngay Thanh Dương Lĩnh! Huyết Si thất vọng: - Làm thợ mộc hay thợ nề? Triển Ngọc Mai bật cười: - Có lẽ cả hai! Ngay khi ấy bỗng nghe tiếng chuông ngựa reo vang, Truy hồn Linh Mã từ trong trang phi nhanh ra như gió cuốn.
37 “Vô Ảnh Kiếm” Lê Nguyên Bá sững sờ: - Các hạ nói gì vậy? Vân Dật Long lạnh lùng: - Tôn giá chỉ cần xem lại mảnh khăn máu kia thì sẽ rõ ngay! Lê Nguyên Bá lập tức lại mở mảnh khăn máu ra xem, thì chỉ thấy bên trên tuy có vết máu, song chẳng có một chữ nào cả.
38 “Thi Cái” Tề Chân kiên quyết: - Bất kể là chính nghĩa thật hay giả, lão hoá tử này cũng nhất quyết đi theo Cung chủ. Vân Dật Long cười cười: - Vân mỗ đã nói rồi, tuỳ ý lão thôi! Đoạn ngửa mặt cất lên một tiếng huýt dài.
39 Núi Tô Lai nằm tại phía đông nam Thái Sơn, cách chừng bảy mươi dặm, tuy không hùng tráng như Thái Sơn, song cũng có rất nhiều ngọn núi cao hết sức nguy nga.
40 Qua thái độ ung dung và sự trả lời mau mắn của gã tráng đinh, Vân Dật Long lòng đầy nghi hoặc, mặc dù cả Bạch Thuỷ Sơn Trang đều im vắng như không hề có sự canh phòng, song chàng vẫn không dám mảy may khinh suất, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, thận trọng từng bước một, sẵn sàng xuất thủ ứng biến.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp
Số chương: 35