21 Câu đáp của Tử Y Nhân khiến Điền Hồ hoàn toàn yên tâm, vì thật sự đúng với ám ngữ như biểu thúc Điền Hạ Du thuở nào đã cùng Điền Hồ đối đáp. Và Điền Hồ bỗng thở ra nhẹ nhõm : - Có nhiều chuyện về Tử Y Hội tại hạ vẩn chưa am tường.
22 Do phải miễn cưỡng đi theo chân Điền Hồ nên Đoàn Bội Cơ vừa đi vừa lảm nhảm chì chiết luôn miệng. Sẵn đang hoang mang, Điền Hồ sinh bực, quay lại mắng Đoàn Bội Cơ : - Tiểu sư muội có chịu thôi ngay không ? Phương cô nương dù có là người Thủy Phương Cung thì đa sao ? Nàng đã giúp ngu huynh không phải chỉ một lần.
23 Đáy vực tối đen nhưng không hề tối với bất kỳ ai giả như đã lưu ngụ lâu dưới đáy vực, đủ để mắt nhìn quen trong tối. Và Phương Băng vừa hạ thân xuống liền nghe tiếng Điền Hồ quát hỏi : - Nam Lý ? ! Sao tiểu huynh đệ bỗng xuất hiện ở đây ? Thanh âm của Điền Hồ làm Phương Băng mừng rỡ.
24 Đi phía sau, Điền Hồ vừa nhìn thấy một luồng nước cực mạnh bỗng từ một vách đá phún ra và bắn thẳng vào Bách Lý Băng, làm nàng bị trôi đi vùn vụt, thảm cảnh từng xảy ra cho sư phụ Hồi Chuyển Pháp Vương độ nào chợt tái hiện, làm Điền Hồ kinh hoàng, vội lao theo nàng : - Băng muội ! Vút.
25 Điền Hồ ? Nghe tiếng hô hoán, Điền Hồ cả mừng dừng lại : - Nhị ca ! Gặp Nhị ca đây, thật may cho đệ. Nam Cung Phách xuất hiện, nhăn mặt nhìn Bách Lý Băng đang mê mang bất động trên tay Điền Hồ : - Ả bị sao rồi ? Nhớ lại thái độ giận dữ của Nam Cung Phách độ nào, Điền Hồ gắng gượng giải thích : - Nàng bị Môn Chủ Cổ Mộ Môn đả thương.
26 Lão nhân cầm đầu Lục Lão vụt hô hoán: - Thạch Chung Hóa Long. Đánh ! Ánh đao quang lập tức quẫy cuộn, hợp sáu ánh đao thành một ánh Long Đao, vùng vẫy lao vào Điền Hồ.
27 Nhìn thuật khinh thân như thuật đằng vân ra lão tặc Thượng Quan Du, chính Điền Hồ cũng kính tâm động phách. Với chủ ý đã có từ đầu, Điền Hồ khẽ bấm vào tay Nam Cung Phách và Bách Lý Băng sau đó tự một mình lao vọt ra.
28 Nơi Điền Hồ tỉnh lại là một nơi có ánh dương quang chan hoà, quyết không thể là một huyệt khẩu tối đen như Điền Hồ nhớ bản thân đã đặt chân. Kinh tâm, Điền Hồ vụt thét : - Thượng Quan Du ! Lão muốn chém muốn giết tùy ý, sao lão giam giữ ta ?! Thét lên rồi, Điền Hồ mới thất kinh.
29 Thần sắc ai nấy đều tươi tỉnh. Cầu Phi Thúy thán phục nhìn Điền Hồ : - Thiếu hiệp đã vì mọi người, xả thân và sắp nguy đến tính mạng. Nhưng phải thừa nhận, phản ứng của Điền thiếu hiệp là vi diệu.
30 Điền Hồ thở dài : - Dù muốn dù không, chúng ta cũng không thể để phí thời gian. Phiền Băng muội cùng Cao Chưởng môn luân phiên đưa Bội Cơ theo. Nhị ca thì mở đường, đệ và Tạ Chưởng môn sẽ ở sau tùy cơ tiếp ứng ! Đi đi ! Theo cách sắp đặt của Điền Hồ, Nam Cung Phách hăm hỡ dẫn đường cho mọi người ly khai đáy vực : - Lúc vào ta phải mất ba ngày.
31 Nam Cung Phách và hầu hết những nhân vật theo chân đều không chờ đợi điều này. Bỡi trước mặt mọi người lúc này, ngay khoảng trống khá rộng nằm lọt thỏm giữa một bên là dãy rừng già xanh thẩm và bên còn lại chính là rặng núi đá mọi người vừa rời khỏi, là một mình Bách Lý Băng đang bị vây giữa một bọn Tử Y Nhân độ khoảng mười người.
32 Sau mỗi lần chạm chiêu, cho dù Thượng Quan Du có nhờ Đại thân pháp Dĩ Hoàn Qui Nguyên để mượn lực và tiếp tục lao đến áp sát Điền Hồ thì chí ít lão cũng có sát na ngừng tay, sau đó mới tung ra loạt kình kế tiếp.