41 Chương 35: Rèm châu chẳng cuốn đêm sương lạnh lùng (*)Edit: Windy(*Một câu trong bài thơ “Trường Tín thu từ kỳ” (Khúc hát mùa thu ở Trường Tín) của Vương Xương Linh)Hoa mai tuyết, lê hoa nguyệt, tổng tương tưTự thị xuân lai bất giác khứ thiên tri(Trương Huệ Ngôn)Dịch nôm na là:Hoa mai trong tuyết, hoa lê dưới trăng, nhớ đến ngườiXuân đến xuân đi lúc nào chẳng hay.
42 Chương 36: Yến quen chốn cũ lại quay về (*)(*Một câu trong bài thơ “Hoán khê sa” của Án Thù)Edit: WindyHoạ bình nhàn triển Ngô sơn thuý. Y thượng tửu ngân thi lý tự,Điểm điểm hàng hàng,Tổng thị thê lương ý.
43 Chương 36: Yến quen chốn cũ lại quay về (*)(*Một câu trong bài thơ “Hoán khê sa” của Án Thù)Edit: WindyHoạ bình nhàn triển Ngô sơn thuý. Y thượng tửu ngân thi lý tự,Điểm điểm hàng hàng,Tổng thị thê lương ý.
44 Chương 38: Chén trà đưa hương thay rượu nồng (*)(*Nguyên gốc là “Bôi lí tử trà hương đại tửu”- một câu trong bài thơ “Chúc mừng anh em” của Tiền Khởi.
45 Chương 39: Dẫu có tương phùng cũng chẳng nhận ra (*)(*Một câu trong bài thơ “Giang thành tử” của Tô Thức)Edit: WindyLửa giận thiêu đốt khắp toàn thân, tôi ngồi bật dậy, không biết sức lực ở đâu ra, tôi nắm cổ áo tên yêu nghiệt kia, “Cái tên yêu nghiệt này! Tử Uyển chỉ là một đứa bé, muốn giết muốn chém ngươi cứ làm với ta, dùng ám khí với một đứa bé ba tuổi, ngươi đúng là không phải người!”Hắn miễn cưỡng cười, giơ tay hất một cái, tay tôi liền tê dại đau nhức rồi buông lỏng ra.
46 Chương 40: Từng cánh hoa mềm mại hé mởEdit: Windy“Thịt tầm thường?” Giờ phút này, sắc mặt cùng màu tóc của Tử Hạ Phiêu Tuyết có thể nói là càng bổ sung cho nhau, ngón tay lạnh như băng chậm rãi vuốt ve nơi khí quản tôi, giọng nói dịu dàng tựa như đang nói với tình nhân, “Nhưng thật ra trẫm cũng muốn mở mang kiến thức xem cái gì gọi là ‘thịt tầm thường’.
47 Chương 41Edit: Windy“Rốt cục ngươi muốn làm cái gì!” Bàn tay nắm chặt lại bên người, thật muốn một quyền đập nát tròng mắt tím kia. “Mỹ nhân cho rằng ta muốn làm gì?” Tử Hạ Phiêu Tuyết phất tay áo, mang theo mùi nước mát lạnh, “Đoán đúng sẽ có phần thưởng.
48 Chương 42: Say biệt lầu tây nay quên hết (*)(* Nguyên gốc ‘Túy biệt tây lâu tỉnh bất kí’- 1 câu trong bài “Điệp luyến hoa (IV)” của Án Kỷ Đạo)Edit: WindyBức rèm thủy tinh uốn lượn đổ xuống, phía sau rèm, có người khoác một tấm lụa mỏng gảy đàn, tiếng đàn chảy xuôi theo đầu ngón tay lên xuống, hư hư thật thật, biến đổi thất thường, như khe suối chảy từng giọt nước mát lạnh mà kỳ ảo, tinh xảo đặc sắc, để rồi tụ thành dòng nước mạnh mẽ chảy ào ạt, như sinh mệnh ngoan cường mà xuyên qua núi non trùng trùng điệp điệp, bãi đá ngầm hiểm trở, hội tụ vào sông biển sóng cả cuồn cuộn, cuối cùng lại dần dần yên ả, chỉ đọng lại dư âm dằng dặc, giống như cá nhảy lên mặt nước làm bọt nước bắn lên.
49 Chương 43: Cửu quan hổ báo khán kình địchEdit: EUBeta: Windy“Vân mỹ nhân cảm thấy đóa hoa này so với hoa anh túc kia thế nào?” Một cái tay thon dài lạnh như băng nắm lấy eo tôi, ngón tay sáng như ngọc, cùng với hình xăm mặc tuyết kia rõ ràng đối lập nhau.
50 Chương 44: Lưu vân tụ tán liễu vô ngân (*)(*Mây trôi không dấu vết)Edit: Windy“A Hạ, ngươi săn được cái gì?” Tử Uyển quơ cây cung vàng từ cánh rừng bên kia hưng phấn vọt ra.
51 Chương 45: Triều lạc mộ khai thông tự hứa(Tạm dịch: Sau hoàng hôn, ngày mới lại đến)Edit: EU“Tử Uyển bị di truyền Huyết cúc chi độc từ ta sao?” Thoát khỏi được một đám người thất loạn bát tao đi đến một chỗ yên lặng, tôi liền vội vàng hỏi Hoa Phỉ.
52 Chương 46: Cánh vô nhân giải tri tâm khổ(Tạm dịch: Không ai có thể làm tri kỉ để hóa giải phiền muộn)Edit: WindyHắn nói: “Ngươi là giọt lệ duy nhất trong mắt ta, nếu chẳng may ta mất đi ngươi, thì sẽ vĩnh viễn không thể rơi lệ được nữa.
53 Chương 47: Phong vân biến sắc vị tri xuân(Tạm dịch: Gió mây phai màu mất đi sức sống)Edit: WindyVừa thấy cửa lớn màu đỏ sậm khí phái được chạm trổ màu xanh tím trước mắt, tôi liền biết ngay Ngũ gia này không phải là nhà giàu bình thường đâu.
54 Chương 48: Y y cố quốc phiền xuyên hận (Nhất)(Tạm dịch: Mặc cho nỗi oán hận, vẫn lưu luyến cố quốc)Edit: WindyĐêm khuya đứng trên lối rẽ, tôi lại hoang mang….
55 Chương 49: Y y cố quốc phiền xuyên hận (Nhị)Edit: WindyNgười ở trong bóng đêm, thích giác sẽ trở nên đặc biệt nhạy bén. Tiếng lách tách của đống lửa, tiếng ma sát của áo giáp, tiếng chiến giày giẫm đạp từ xa xa mơ hồ truyền đến, nếu tôi không đoán sai, thì giờ phút này tôi đang ở trong đại doanh quân đội của Tây Lũng quốc.
56 Chương 50: Y y cố quốc phiền xuyên hận (Tam)Edit: WindyĐột nhiên có người xốc mành quân trướng lên đi vào, thị vệ cùng nha hoàn đang ngồi đều hoảng sợ, vội vã ném cái muỗng đi rồi đứng lên.
57 Chương 51: Y y cố quốc phiền xuyên hận (Tứ)Edit: Windy“Bạc hà hoàng hậu vang danh khắp thiên hạ, chẳng lẽ không phải là bảo bối sao?” Trên mặt Phương Dật xẹt qua ý cười khi âm mưu thực hiện được, dường như phản ứng của Con Báo đúng như hắn mong muốn, “Bệ hạ nghĩ lời đề nghị lúc nãy của Phương mỗ thế nào?”Như gió thổi qua tai, sợi tơ không còn lại, Con Báo lại giống như không nghe thấy lời ông ta nói, ánh mắt quấn quýt trên người tôi hồi lâu, nhẹ nhàng như làn khói tĩnh mịch như màn đêm, cứ kiên định cố chấp mà xuyên thấu qua ánh mắt tôi nhìn về nơi sâu nhất trong linh hồn.
58 QUYỂN 3: THỦY NHẬP TRÀ, HƯƠNG TRÀ NHẬP THỦYCHƯƠNG 52 : Y Y CỐ QUỐC PHIỀN XUYÊN HẬNEDIT: CÚN CON SAY SỮA“Phải” hay “không phải”, hai đáp án chỉ được chọn một, bất kể là chọn lựa thế nào cũng đều là tử địa.
59 CHƯƠNG 53 : NHẤT THỦY MIỂU MIỂU, SONG SƠN ĐIỆP (SÓNG NƯỚC MÊNH MÔNG, NÚI ĐIỆP TRÙNG)EDIT: CÚN CON SAY SỮANước, khắp nơi đều là nước. Vào giây phút ấy, tất cả mọi thứ đều biến mất, chỉ còn lại sóng to gió lớn ùn ùn kéo đến, cuồn cuộn bao vây, tập kích lên cơ thể tôi từ bốn phương tám hướng.
60 CHƯƠNG 54 : CẬN SƠN DIÊU THỦY GIAI HỮU TÌNH (GẦN NÚI XA SÔNG ĐỀU CÓ TÌNH)Edit: Lâm LinhNgười đàn ông đó lấy từ trong rổ ra một cành lá xanh mướt, đi tới trước giường, nhìn tôi nghiêng nghiêng đầu, ý bảo tôi qua đó.