1 QUYỂN 1: TUYẾT ÁNH BẠCH MAI, MAI ÁNH TUYẾTCHƯƠNG 1: XUYÊN QUA THẬT LÀ PHIỀN MUỘNEDIT: CÚN CON SAY SỮATôi thề: nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ không ăn thùng uống vại nữa, nhất quyết sẽ phấn đấu trở thành một thục nữ—————————————————————Vì sao mùa hè nhất định phải nóng như vậy! Đã 8 giờ tối rồi mà nhiệt độ vẫn không giảm xuống chút nào, tôi mặc một chiếc váy hai dây, tưởng tượng đến một miếng thịt bò béo ngậy bày trên đĩa, xung quanh là nước sốt xâm xấp.
2 CHƯƠNG 2 : TỬ CÚC SƠ SINH CHU CẬN TRỤY (HOA CÚC TÍM MỚI SINH RƠI VÀO NHÀ PHÚ QUÝ)EDIT: CÚN CON SAY SỮABực thật, rất bực, cổ họng giống như bị hóc một vật gì đó…“Ôi ôi ôi, khụ khụ khụ…” Sau một trận ho khan mãnh liệt, tôi cảm giác có một vật tròn tròn, dẹt dẹt từ trong cổ họng bật ra ngoài, cuối cùng cũng thở hắt ra suôn sẻ.
3 CHƯƠNG 3 : NGƯỜI SỢ NỔI DANH, HEO SỢ THỊTEDIT CÚN CON SAY SỮA“Ha ha ha ha ha! Hay ột tiếng “cha”! Vân tướng gia quả thật có phúc khí rất lớn!” Một giọng nam sảng khoái từ bên ngoài truyền vào, thanh âm tựa như chuông đồng, lộ rõ vẻ tự tin, cuồng ngạo cùng càn rỡ.
4 CHƯƠNG 4: SINH NHẬT TRÒN MỘT TUỔIEDIT: CÚN CON SAY SỮAẨm ướt quá… Trời mưa sao? Rất ngứa… Cái gì chạm vào mặt tôi vậy, mềm mềm…Hé mở đôi mắt mung lung vì buồn ngủ ra, một khuôn mặt non nớt đáng yêu phóng đại trước mặt tôi, một cặp mi dài như lông chim bỗng nhiên chớp chớp, nhẹ nhàng lướt qua, lướt lại trên hai má tôi, ánh mắt trong suốt, hưng phấn nhìn tôi chằm chằm, đôi môi như quả anh đào hơi bĩu, đang cố gắng bôi nước miếng lên mặt tôi,tôi cứ ngỡ là Goldbach a! Thế nào lại là nước miếng tỉnh mộng đại pháp.
5 CHƯƠNG 5. 1 : THIẾU NIÊN BẤT THỨC SẦU TƯ VỊEDIT: CÚN CON SAY SỮAQuá trình trưởng thành thật là phiền não. Tôi hai tuổi, Vân Tư Nho sáu tuổi, thái tử mười hai tuổi, con báo – heo không rõ tuổi.
6 CHƯƠNG 5. 2 : THIẾU NIÊN BẤT THỨC SẦU TƯ VỊEDIT: CÚN CON SAY SỮATôi sáu tuổi, Tiểu Bạch mười tuổi, thái tử mười sáu tuổi, con báo-heo không rõ tuổi, thêm một năm đau thương.
7 CHƯƠNG 5. 3 : THIẾU NIÊN BẤT THỨC SẦU TƯ VỊEDIT: CÚN CON SAY SỮA“Đau!” Cái cột nào nhìn thấy bà cô đây mà cũng không thèm nhường đường vậy! Tôi ôm cái mũi, đau đến choáng váng,Vừa ngẩng đầu lên – liền nhìn thấy một ánh mắt phượng hẹp dài tà mị, ánh mắt cao ngạo này làm cho tôi có cảm giác hình như đã từng quen biết, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, bị người khác va phải cũng không có chút biểu hiện tức giận hay thiếu kiên nhẫn nào.
8 CHƯƠNG 6 : CẨM TÚ HOA NIÊN THÙY DỮ ĐỘEDIT: CÚN CON SAY SỮAThời gian không ngừng lưu chuyển, xoay tròn quanh tôi. Nhìn bầu trời xanh trong đã dần trở nên quen thuộc, tiễn đưa từng tờ lịch mà nghe như cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, ngắm nụ cười đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời, nghe bên tai truyền đến những giai điệu là chính âm thanh của mình… Nếu có thể làm cho hiện tại dừng lại, đừng trôi đi… Nếu không, chỉ sợ sẽ mất đi giây phút cảm động này…Tiểu Bạch gần đây bỗng trở nên đa sầu đa cảm, thường đứng nhìn tôi rồi thở dài buồn bã, tựa như khi tôi ở năm thứ hai trung học, ở trong phòng mình dán đầy ảnh lên tường, thề sẽ ghi danh vào Đại học Nông nghiệp Trung Quốc, chuyên môn chính là gây giống lúa nước, vì sự nghiệp phát triển và đổi mới kỹ thuật tạp giao lúa nước của Trung Quốc.
9 CHƯƠNG 7. 1 : ĐÊM TRĂNG NÁO LOẠN LÊ VIÊN (1)EDIT: CÚN CON SAY SỮAKhi lên thuyền trời đã trạng vạng tối. Tiểu Bạch kêu chủ thuyền quay đầu hồi Tướng phủ.
10 CHƯƠNG 7. 2 : ĐÊM TRĂNG NÁO LOẠN LÊ VIÊN (2)EDIT: CÚN CON SAY SỮAOa ha ha ha! Nhìn không ra kiếm thuật của Tiểu Bạch lại lợi hại như vậy, xem ra bình thường khi luận võ cùng Sprite, Thất Hỉ, hắn chỉ dùng không đến một phần mười thành công lực.
11 CHƯƠNG 7. 3: ĐÊM TRĂNG NÁO LOẠN LÊ VIÊN (3)EDIT: CÚN CON SAY SỮAVừa bước chân vào phủ, Vân bá giữ cửa nhìn thấy tôi liền kích động hướng vào bên trong kêu lớn: “Đại thiếu gia cùng Lục tiểu thư đã trở về.
12 CHƯƠNG 8: THUẬT DỊCH DUNGEDIT: CÚN CON SAY SỮAHa ha ha! Tôi, Vân Tưởng Dung, cuối cùng cũng đã tốt nghiệp!Kế tiếp “Sự kiện Lê Viên” cùng hậu “Sự kiện Fan cuồng”, Vân phủ từ trên xuống dưới lại điên đảo rơi vào “Khủng hoảng dịch dung”.
13 CHƯƠNG 9: HỒNG QUẦN ĐỐ SÁT THẠCH LƯU HOAEDIT: CÚN CON SAY SỮABất luận là có mong chờ hay không, tết Trung thu vẫn đến rất đúng hẹn. Sáng sớm, khi tôi còn đang say ngủ, đã bị Thất Hỉ đem từ trên giường xuống, nửa dỗ dành, nửa lôi kéo, hầu hạ rửa mặt và ăn điểm tâm.
14 CHƯƠNG 10 : DIỆN THÁNHEDIT: CÚN CON SAY SỮATóc vấn cao, nhẹ nhàng cài một cây trâm huyết ngọc lên để cố định, giắt lên một đóa hoa quỳnh bằng ngọc phát ra những tia sáng lấp lánh, dung mạo thật xứng là một đóa phù dung.
15 CHƯƠNG 11 : ĐỒNG LAI VỌNG NGUYỆT NHÂN HÀ XỨ (NGƯỜI CÙNG NGẮM TRĂNG ĐÊM NÀO VỚI TA GIỜ ĐÂU THẤY)EDIT: CÚN CON SAY SỮA“Thần thiếp mời thái tử phi nương nương dùng trà” Tôi tiếp nhận chén trà bằng ngọc lưu ly hồng nhạn, nhẹ nhàng đưa lên miệng.
16 CHƯƠNG 12 : ĐÌNH VIỆN THÂM, THÂM, THÂM KỶ HỨA (ĐÌNH VIỆN SÂU, SÂU, SÂU BIẾT MẤY)EDIT: CÚN CON SAY SỮACuộc sống nơi cung đình thật là trống rỗng, mặc dù thường xuyên và nhất định phải gặp gỡ, thân thiện với một vài Vương phi, nhưng mỗi lần gặp nhau, những chuyện mà phụ nữ cổ đại đề cập đến thật vô cùng nhàm chán, không bao giờ thoát khỏi mấy chủ đề: ăn diện, phục sức, nữ hồng(1), con cái, nội trợ.
17 CHƯƠNG 13: THIÊN GIAI DẠ SẮC LƯƠNG NHƯ THỦY (1) ( MÀN ĐÊM SƯƠNG PHỦ TRỜI MAN MÁC)EDIT: CÚN CON SAY SỮA“Màn đêm sương phủ trời man mác”. Bên trong song cửa sổ, ngọn nến hồng lay động, ngoài song cửa, mưa phùn lất phất bay, từng giọt nước tích tụ trên mái hiên rồi rơi xuống, trên mặt đất xuất hiện những vòng tròn gợn sóng, như thở than, như luyến tiếc… Tôi thổi tắt nến, đẩy cửa sổ ra, ngồi ôm gối ở mép giường, chăm chú nhìn làn mưa phùn đang tung bay ngoài song cửa, lại mơ hồ nhớ tới những câu thơ trong bài Hải tử (Hồ nước):Dĩ tiền đích dạ lý ngã môn tĩnh tĩnh địa tọa trứNgã môn song tất như mộcNgã môn chi khởi liễu nhĩ đóaNgã môn thính đắc kiến bình nguyên thượng đích thủy hòa thi caGiá thị ngã môn tự kỷ đích bình nguyên, dạ vãn hòa thi caNhư kim chích thặng hạ ngã nhất cáChích hữu ngã nhất cá song tất như mộcChích hữu ngã nhất cá chi khởi liễu nhĩ đóaChích hữu ngã nhất cá nhân thính đắc kiến bình nguyên thượng đích thủyThi ca trung đích thủyTại giá cá hạ vũ đích dạ vãnNhư kim chích thặng hạ ngã nhất cáVi nhĩ tả trứ thi caGiá thị ngã môn cộng đồng đích bình nguyên hòa thủyGiá thị ngã môn cộng đồng đích dạ vãn hòa thi caThị thùy giá yêu thuyết quá hải tửYếu tẩu liễu yếu đáo xử khán khánNgã môn tằng tại giá nhi tọa quá(Dịch nghĩa: Ngày xưa, khi đêm xuống, hai đứa mình thường lẳng lặng ngồiLặng yên ôm gối như hai cái câyChúng mình chỉ lộ ra vành tai,Cùng nhìn ngắm mặt nước hồ phẳng lặng và lắng nghe tiếng nước chảy và cùng họa thơ ca.
18 CHƯƠNG 14. 1: THỦY TINH LIÊM ĐỘNG VI PHONG KHỞI (1) (RÈM CHÂU LẤP LÁNH LAY HƠI GIÓ)EDIT: CÚN CON SAY SỮATừ sau hôm bị thích khách đột kích, hành động của con báo ngày càng khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.
19 CHƯƠNG 14. 2: THỦY TINH LIÊM ĐỘNG VI PHONG KHỞI (2) (RÈM CHÂU LẤP LÁNH LAY HƠI GIÓ)EDIT: CÚN CON SAY SỮATôi vẫy vùng kịch liệt trong nước, tiếc rằng không biết bơi, hơn nữa một thân áo quần bằng lụa rườm rà, khi thấm nước trở nên nặng chịnh, đã kéo tôi chìm thẳng xuống dưới, tuy bị nước che tầm mắt, nhưng tôi vẫn nhìn thấy trên bờ một bóng lưng vận quần áo màu lam của thái giám vội vàng rời đi.
20 CHƯƠNG 15 : CÂY MUỐN LẶNG MÀ GIÓ CHẲNG NGỪNGEDIT: CÚN CON SAY SỮATháng mười năm Khang Thuận thứ mười lăm, Lan thai lệnh sử Phong Trường Dụ dâng thư tố cáo thái thú Lưu Lễ Thành ở Vận Châu tham ô của triều đình khoản tiền cứu tế hơn mười vạn lượng trong suốt hai năm, xin hoàng thượng xử lý nghiêm minh để trấn an lòng dân đang phẫn hận, tấu chương còn nói Lưu Lễ Thành chỉ là một thái thú, sau lưng nếu không có chỗ dựa thì chắc chắn không dám làm chuyện đại nghịch bất đạo này.
Thể loại: Trọng Sinh, Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 135
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 77