21 Tây-phương sứ giả hỏi Đỗ Lệ-Thanh: - Sư muội! Sư muội hại ngũ đệ thế này, ta e lát nữa đây gặp bang chủ, tính mệnh sư muội khó bảo toàn. Đỗ Lệ-Thanh hừ một tiếng: - Y làm bang chủ ư? Bang chủ phải biết xử dụng thần công trấn môn giải độc cho hắn.
22 Bọn Nhật-hồ nghe Triệu Thành nói, đều bật lên tiếng ồ. Đại-Bằng hỏi Thiếu-Mai: - Phải chăng cô nương là con gái Hồng-Sơn đại phu? - Quả đúng như thế. Trung sứ giả Dương Đắc nói với Đại-Bằng: - Bang chủ, chúng ta chẳng nên gây thù chuốc oán với võ lâm Đại-Việt.
23 Thanh-Mai thấy Phạm Trọng-Yêm ngồi bên Triệu Thành. Nàng nhìn y, tủm tỉm cười. Phạm Trọng-Yêm hỏi: - Vương-phi! Chẳng hay Vương-phi có điều chi muốn dạy bảo? Thanh-Mai lắc đầu: - Hy-Văn tiên sinh hiện quản Khu-mật viện, là túi khôn của Trung-quốc.
24 Tự-Mai ngồi im từ nãy đến giờ. Chợt nó hỏi: - Phò mã! Bao giờ tuyển võ đài? - Chỉ còn hai tháng nữa? - Theo Phò-mã, kỳ này những ai hy vọng thắng cuộc? - Khó biết lắm.
25 Lê Văn chỉ vào túi mình: - Em mang theo rất nhiều Hàn-ngọc đan. Để em đi trước. Gặp chuyện gì bất trắc, em dùng thuốc tự vệ hay hơn là dụng võ. Nó lách người lên đầu.
26 Lại một thiếu niên ngang tuổi với Tôn Đản, Tự-Mai. Thân hình y to lớn kềnh càng, mặt non choẹt. Y tiến ra hành lễ với Tôn Đản: - Tại hạ Khúc Chẩn, đệ tử Hoa-sơn, xin Tôn huynh dạy cho mấy cao chiêu.
27 Đào Tam-Bách chắp tay hành lễ: - Thiếu hiệp, cô nương. Các vị là ai, giá lâm núi Tản-viên có việc gì? Tại sao lại ra tay đánh người trong tổ đình này? Nam nhún vui, ngửa hai tay lên trước mặt: - Ta tên Trần Đông-Thiên.
28 Từ nhỏ Tôn Đản sống trong đền thờ Tương-Liệt đại vương. Nó cực kỳ tôn kính ngài. Từ khi theo Khai-Quốc vương làm việc quốc sự, nó được giảng kỹ về nguồn gốc tộc Việt.
29 Ngoài ngũ long Đại-Việt, đám Tôn Đản, còn lại không ai hiểu chủ đạo tộc Việt ra thế nào. Thuận-Tường hỏi sẽ Tự-Mai: - Ông này là gia gia đại ca hả? Sao ông ác quá vậy? Ông vung tay mấy cái giết hơn ba trăm người, rồi ông lại bảo đó là chủ đạo tộc Việt! Tuy Thuận-Tường nói nhỏ, mà mọi người đều nghe rõ.
30 Tự-Mai đi bên Thuận-Tường tiễn phái Hoa-sơn xuống núi Tản-viên. Vừa đi, nó vừa thuật những truyện thời vua Hùng như Chử-đồng-tử và Tiên-Dung. Trương Chi, Mỵ-Nương.
31 Thuận-Tông không hiểu nhiều về võ công Tây-vu. Nó hỏi Tự-Mai: - Anh sáu! Anh thử đoán xem ai sẽ thắng. - Hiện khó có thể đoán kết quả đi về đâu. Hai người chỉ học quyền, chưa luyện khí công, thành ra không phát chưởng được.
32 Thiệu-Cực trịnh trọng nói: - Sau hôm đại hội Lộc-hà, Minh-Không đại sư mời tất cả các đại tôn sư võ lâm Đại-Việt tới chùa Tiêu-sơn cùng triều đình họp, để bàn định quốc sách.
33 Khai-Quốc vương nghĩ thầm: - Hai tên này thống lĩnh một bang trộm cướp lớn, lại kinh lịch nhiều, mà dám công khai tấn công đoàn hộ tống của triều Tống, hẳn đã nghiên cứu kỹ về mình với Thanh muội.
34 Phương Hổ xuất chiêu tấn công Tự-Mai. Nó nhảy lui liền ba bước. Phương Hổ bước ngang qua chỗ Tôn Đản. Tôn Đản thấy em bị tấn công, nó dơ tay tát Hổ một cái.
35 Mỹ-Linh nghe năm cậu em thuật lại những gì xẩy ra tại Bắc-biên, Tản-lĩnh cùng trên đường đi sứ của Khai-Quốc vương, nàng cũng thuật bước đường gian nan của nàng với Thiệu-Thái, Thiếu-Mai, Lệ-Thanh suốt mấy tháng qua.
36 Nàng nghĩ một lúc rồi tiếp: - Vũ kinh chép rõ: Sau khi đào kho tàng đi rồi, quanh núi có nhiều cửa hang mở ra. Ai chui vào phải chết. Cửa này mở, ắt kho tàng đào đi rồi.
37 Dịch: Một trận Động-đình uy rung Hán, Tên còn thanh sử sức phù Trưng. Mỹ-Linh hỏi Thiệu-Thái: - Anh có nhìn ra võ công của lão Tôn không? - Thức nhảy trên nóc điện xuống thuộc chiêu Kình ngư thăng thiên của phái Cửu-chân.
38 Thiệu-Thái ngơ ngác: - Mỹ-Linh giảng cho anh nghe ý nghĩa đôi câu đối này đi. - Vế trên nghĩa là: Trước đây, một trận hồ Động-đình oai rung động triều Hán.
39 - Lão phu không hiểu? - Có gì lạ đâu. Triều đình ban chỉ thí võ tuyển Phò-mã. Vì sợ số ứng thi nhiều quá, nên quan Tể-tướng ban lệnh rằng, các châu tổ chức sơ tuyển.
40 Trước đây Khai-Quốc vương nghe sư phụ Huệ-Sinh không tiếc lời khen đại hiệp Tự-An về tài dạy dỗ đệ tử. Bảy đệ tử của ông đều là những quái kiệt trong giới võ lâm.