41 Đổng Phi cũng không có lập tức mang cả đám người quay về mục trường luôn mà rất cẩn thận dẫn người đi lòng vòng một thời gian, qua giờ Sửu mới hướng phía mục trường đi tới.
42 Bàn tay lão phu nhân run rẩy vuốt ve khuôn mặt Đổng Phi, đột nhiên thu tay về, bà nói: “ Lục nhi, đi theo công tử của ngươi, cố gắng chiếu cố hắn, nếu hắn không nghe lời thì hãy dùng cây quải trượng này thay ta giáo huấn hắn, nghe rõ chưa?” “ Vâng !” Đổng Lục tiếp nhận quải trượng từ trong tay của lão phu nhân, vụng trộm liếc nhìn Đổng Phi một cái, quả nhiên trên mặt Đổng Phi hiện lên vẻ khổ sáp.
43 Nói đến Kim Thành, đây chính là khu vực của Khương nhân thời kỳ Đông Hán. Dựa theo hình thức địa lý mà nói, Kim Thành chính là tỉnh Tây Ninh bây giờ, lúc ấy còn rất hoang vắng.
44 Rốt cục cũng về tới nhà! Đổng Phi dừng ngựa lại, con ngươi nhỏ và dài nhìn ra phương xa, Kim Thành rất hoang vắng, mặc dù là quận thành của Đại hán cũng giống như một Châu, nhưng nhìn kỹ thì Kim thành còn kém so với Lâm Thao.
45 Đao tuy dừng lại, nhưng đao khí vẫn như cứ thẩm thấu mà ra. Trung niên nhân bị đao khí bức liền phun một ngụm máu tươi, suýt chút nữa rơi xuống ngựa, tuy muốn nghiêng người trốn tránh, nhưng quái dị nhận đao lại giống như ảnh tuỳ hình đi theo, chỉ còn cách một sợi tóc là chặt bỏ đầu hắn.
46 Trời chạng vạng tối, Hàn Toại phái người đưa tin tức tới, nói rằng thân thể Trần Ý Thái thú có chuyển biến tốt, trong phủ Thái thú mở tiệc chiêu đãi vợ chồng Bắc Cung Bá, thứ nhất là gúp hai người tẩy trần, thứ hai là chúc mừng Bắc Cung Bá thăng chức đô uý.
47 Đổng Phi nói xong đạp Đổng Thiết một cước. Đổng Thiết cũng không phiền lòng, ngược lại trong lòng càng đắc ý. Hắn biết đây là một loại phương thức tán thành mà chủ nhân dành cho hắn, mà cho hắn đi để chiếu cố đại tiểu thư cũng chứng minh là chủ nhân đối với hắn rất tín nhiệm.
48 Bắc Cung Ngọc sau khi rời khỏi doanh địa thì sau lưng lạnh lẽo, áo lót đã ướt đẫm. Trời hôm nay đúng là rét tháng chạp, nhưng hắn lại cảm thấy được cả người nóng lên, máu ở trong người chạy dồn về phía đầu.
49 Đổng Phi muốn dẫn người xâm nhập Kim thành quận giải cứu tỷ tỷ Đổng Ngọc cùng với tỷ phu Bắc Cung Bá. Nhưng lại suy nghĩ, Hàn Toại nếu thiết kế bẫy rập chỉ sợ đã có phòng bị.
50 Trời đã sang giờ tý nhưng trong Kim Thành Quận lại là một mảnh sáng rực. Tuyết càng rơi càng lớn làm cho nhũng vết máu bị che dần lại. Nhưng đối với Kim Thành quận binh mà nói có một vài thứ không thể che đậy, bất quá không hổ là thân kinh bách chiến Tây Lương Quận binh, trải qua một hồi rối loạn liền rất nhanh tỉnh ngộ lại.
51 Đổng Phi phá cửa thành xong liền đi phía sau áp trận. Chạy được hơn mười dặm thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Kim Thành quận thì hắn mới phun một ngụm tiên huyết.
52 Đổng Ngọc nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt không có nửa điểm huyết sắc. Hai tròng mắt nàng khép hờ tựa hồ như đang suy nghĩ, nhưng cũng giống như đang nghỉ ngơi, bất quá hô hấp của nàng có chút không ổn định, lúc thì dồn dập lúc thì bình lặng, có đôi lúc thì kịch liệt ho khan từ trong khoé miệng còn mang theo một dòng máu đen.
53 Lại một đêm đại tuyết làm cho thiên địa biến thành màu trắng xoá. Tuyết tuy rằng đã ngừng nhưng sắc trời vẫn âm trầm, thái dương tuy đã sớm mọc lên nhưng cũng đã bị những đám mây đen che khuất.
54 Tường vây của thị trấn làm ra chỉ để ngăn cản bọn mã tặc cho nên cũng không tính là chắc chắn. Đám người Đổng Triệu sau khi tới đã cho người sửa lại cho nên cũng xem như khá chắc chắn.
55 Trơ mắt nhìn Đại tỷ chết trước mặt, tự tay mình đánh chết chiến mã mà sớm chiều chiến đấu cùng mình. Hai chuyện này đối với Đổng Phi mà nói quả thực tạo thành thương tổn cực kỳ trầm trọng.
56 Đổng Phi cùng đám người đuổi theo đại đội nhân mã, điểm qua nhân số của cuộc chiến vừa qua thì có ba người chết trận, không có người bị thương. Tổn thất sáu con ngựa, bất quá có thể bổ sung.
57 Trời vừa hửng đông, Hàn Toại cũng đã nghe được tin tức liền lập tức chạy tới hội hợp với Bắc Cung Bá Ngọc. Sau khi được nghe sự tình trải qua, Bắc Cung Bá Ngọc liên tục giậm chân, hổn hển nói: “Ta đã nói qua, thằng nhãi con kia sẽ phá hư đại sự của chúng ta….
58 Ba ngày ba đêm, suốt ba ngày ba đêm! Đổng Phi liên tục mang người chiến đấu ở các bộ lạc tây bắc, từ đại dương hà giết đến Tây hải, từ tây hải giết đến kim thành, lại từ kim thành chạy đến tích núi đá, có thể nói là cực khổ vạn phần, nhưng sự tức giận trong lòng vì tứ tỷ chết mà cũng vơi đi được một ít.
59 Từ trên sườn núi lại lao xuống một thớt bạch mã, ngồi phía trên là một nàng nữ tướng, tuổi ước chừng khoảng mười bảy, mười tám, một thân ngân giáp, tay cầm một thanh ngân thương, trên đỉnh đầu còn cắm một sợi lông linh kê, áo choàng màu trắng đón gió bay phần phật, hướng mắt lại nhìn thì chỉ biết có hai chữ! Xinh đẹp! Mặt trái xoan, mày liễu cong cong, phấn mặt má đào, một đôi mắt hạnh nhìn xinh đẹp vô cùng.
60 Đêm hôm đó rất nhiều người đều uống rượu! Đám người Đổng Thiết, Đổng Triệu sau khi qua lòng chảo thì tâm trạng cũng được thả lỏng ra, nhiều ngày lo lắng đề phòng cần có sự phóng thích mà rượu không nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất.