101 Từ nhỏ đến lớn, Đổng Phi chưa bao giờ gặp có một người bằng tuổi hắn mà có thể so khí lực với hắn, nhưng một hiệp vừa rồi thì làm cho hắn ý thức được cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên(ngoài trời có trời), gã gia hoả này có niên kỷ tương đương với hắn, nhưng lại có khí lực tương đương, đối với Đổng Phi mà nói , thì đây chính là chuyện chưa bao giờ có, Điển Vi tuy khí lực so với hắn mạnh hơn, nhưng tuổi của hắn so với Đổng Phi lớn hơn sáu tuổi, nói đơn giản một tý thì Điển Vi đã đến thời kỳ thành thục.
102 Man Vương thực ra là một vị lão nhân biết khai sáng, trên thực tế từ khi Phục ba tướng quân Mã Viên chinh phạt ngũ man khê thì ngũ man khê có rất nhiều khía cạnh đã tiếp thu văn hoá trung nguyên.
103 Trương Cơ lưu lại Ngũ man khê, hấp dẫn hắn lưu lại không vẹn vẹn là nhưng công vụ rườm rà của Triều đình, trong lòng Đổng Phi cũng rõ ràng, đó cũng chỉ là lấy cớ mà thôi.
104 Đức Công là ai? Đổng Phi không rõ ràng lắm, thậm chí chưa nghe qua tên của người này. Bất quá nhìn khí độ của người này tựa hồ không tầm thường, lập tức chắp tay nói: “ Tại hạ Đổng Phi, là một giới vũ phu, gặp qua tiên sinh.
105 Đổng Phi lâm thời cải biến chủ ý. Quyết định sáng sớm hôm sau khởi hành. Đổng Phi gọi Mã Chân tới, thuyết minh tình huống một lượt. Thời điểm Mã Chân nghe được tin này, nhất thời hoảng sợ, nếu đã như vậy thì đành phải xuất phát sớm Mã Chân trầm ngâm chốc lát, sau đó dứt khoát nói: “ Chỉ công, nếu quốc gia có nạn thì những việc vặt kia tính là cái gì? Chân lập tức nhanh chóng sắp xết tất cả mọi việc, chuẩn bị ngày mai xuất phát, sáng sớm ngày mai nhất dịnh chuẩn bị ổn thoả, chủ công yên tâm.
106 Bình nguyên nhất tháng sơ nguyệt, trời đại tuyết. Một hàng xe chậm rãi chạy vào Lạc Dương, trùng trùng điệp điệp khoảng sáu trăm người, xe ỷ nhiều vô sỗ, quả thực uy phong.
107 Những ánh mắt có chút hiểu biết đang chăm chú nhìn vào Thái, đột nhiên quay lại nhìn Đổng Trác. Đúng vậy, đường đường Tam Quân Phi bạch tuyệt luân vì cái gì cùng với một gã xuất thân bỉ phu ở cùng một chỗ? Hà Tiến đột nhiên phản ứng, đối với thị vệ ngoài đại sảnh quát lên một tiếng, “ Truyền lệnh của ta, cửa phủ đóng chặt, những người tới chơi không tiếp đón.
108 Sau khi trình bản danh sách lên cho Hà Tiến, Thái về dịch quán chờ tin tức. Còn Đổng Trác ? Lão giống như không có việc gì, đầu tiên là đến bài phỏng Trương Nhượng, sau đó mỗi ngày mang theo Hoa Hùng đi bái phỏng khắp nơi.
109 Ô ô----------ô ô---! Trong trời đêm quanh quẩn những tiếng kèn vang lên. Đó chính là tín hiệu của Ngự Lâm quân mỗi lần xuất chiến, chỉ có Ngự lâm quân của Đại Hán mới có thể thổi nhưng tiếng kèn như vậy.
110 Nước cuồn cuộn chảy về hướng đông. Nước sông vẩn đục lượn lờ. Hơn hai mười người mặc áo phạm nhân, nữ có, nam có, tất cả bị áp giải đến bờ sông, cả đám người đều quỳ trên mặt đất, khuôn mặt cả đám người không có chút huyết sắc.
111 Hai ngàn Hoàng Cân lực sĩ, đây chính là tiền vốn cuối cùng của Lý Đại Mục. Thời điểm Trương Giác giao cho hắn là Tổng Đốc giáo vụ Dự Châu thì phân cho hắn ba nghìn nhân mã, trong đó một ngàn người đã giao cho Trương Trượng Bát.
112 Hoàng cân lực sĩ cơ hồ là toàn quân bị diệt, nếu có người sống sót thì khi thu dọn chiến trường cũng bị chặt đầu. mà bên phía ta thương vong cũng rất thảm trọng.
113 Đổng Phi cảnh giác nhìn Hoàng Trung, muốn từ trơng mắt hắn nhìn ra thứ gì đấy, nhưng hai tròng mắt của Hoàng Trung phá lệ u sầu, không thể biết đựơc ý tưởng của hắn, Đổng Phi rất giật mình, từ khi hắn đi du lịch tới nay, đây là lần đầu tiên có người hỏi hắn quan hệ như thế nào với Phục Ba tướng quân.
114 Trời còn chưa sáng, Đổng Phi đã ngủ dậy, hắn khoác một kiện áo choàng đi ra sân, hít một hơi không khí buổi sáng, bắt đầu luyện tập ngũ cầm hí, động tác phi thường thong thả, rồi giống như nước chảy mấy trôi, cực kỳ thư sướng, nếu có người đứng bên cạnh Đổng Phi sẽ phát hiện làn da của Đổng Phi đột nhiên tiến vào cơ thể, sau đó lại xuất ra ngoài, giống như có cái gì ở trong cơ thể của hắn đi lại, khí huyết toàn thân gia tốc vận chuyển…… Dát băng, dát băng….
115 Lời nói của Đổng Phi nếu đặt ở thời hiện đại xem như cũng không có gì, nhưng mà thời đại này, địa vị nữ nhân không cao, mắng Văn Sính ngay cả nữ nhân cũng không bằng, đừng nói Văn Sính chịu không nổi, mà ngay cả đám người Điển Vi bên cạnh cũng thấy được Đổng Phi có điểm hơi quá, đương nhiên cơ hồ có thể đoán được ý đồ của Đổng Phi, biết đó cũng vì cho Văn Sính tốt hơn, cho nên đám người Điển Vi thấy có chút quá, nhưng không có người nào ra nói chuyện.
116 Đổng Phi ngồi dựa vào tường thành, dùng một khối dẻ nhẹ nhàng chà lau các thanh lao, rất cẩn thận chùi vết máu ở rãnh lao, động tác cẩn thận giống như đang lau chùi cho hài tử, cực kỳ cẩn thận.
117 Đổng Phi chán ghét nhìn thoáng qua Hà Phụng, sau đó không để ý tới. Loại người thường bắt nạt kẻ yếu làm cho người ta rất ghê tởm. Ăn chơi tác tác thì thế nào? Nói trắng ra ai cũng có tồn tại thứ này, đối với Đổng Phi mà nói, ăn chơi trác tác, hoành hoàng ngang ngược, làm xằng làm bậy chưa hẳn là chuyện xấu, nhưng rõ ràng, lúc nào cũng cần phải bảo vệ được tôn nghiêm của nam nhân, nếu có tôn nghiêm thì ăn chơi trác tráng là cái gì? Đổng Phi cảm thấy được, cho dù là Đổng Lục cũng so với gã gia hoả này mạnh hơn.
118 Thời gian chính ngọ, Trương Mạn Thành suất lĩnh đại quân khăn vàng đến phía ngoài Uyển huyện. Đứng ở trên cổng thành, liếc mắt một cái, chỉ thấy doanh trại rậm rạp, kéo dài hơn mười dặm.
119 Hoàng Trung cảm thấy có chút ngượng ngùng, Lý Nghiêm không phải là không có việc gì tự tìm phiền toái sao…. Cửa thành người ta không bị công phá, chứng minh người ta có bổn sự inh.
120 Đổng Phi đúng là người thích hợp. Nhưng mọi người đều biết, xông qua vài chục dặm doanh trại của quân khăn vàng, đồng dạng hung hiểm vạn phần. Đây không phải là vài trăm người, mấy ngàn người, mà là hơn mười vạn người tạo thành khăn vàng đại doanh.
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100