161 Phản tặc đã tới bên ngoài gia viên! Đây là nhận thức chung của mọi người trong mục tràng. Thành ra, cho dù Đường Chu làm việc vô cùng chu đáo, an bài chặt chẽ, thì tiếp theo cũng đành phó mặc cho số phận.
162 Tiếng thét lớn lùi lại của lão Vương Thiêu Đương đã triệt để khiến cho quân sỹ mất đi ý chí chiến đấu. Nhốn nháo chạy loạn ra bốn phía, không kịp chạy thì xuống ngựa đầu hàng.
163 Vào chạng vạng tối Phi mới đến quận thành Lũng Tây. Trời cũng đã sâm sẩm tối, trên tường thành lính gác đang đi đi lại lại. Đoàn người Đổng Phi ở rất xa đã có người đến gõ chuông trên lầu gác ở trên cửa thành.
164 Đối phương lúc đầu phản ứng rất bình thản, nhưng sau một lát, đột nhiên trở nên rung động kịch liệt. - Ngươi vừa mới gọi ta là cái gì? Ngươi gọi là cái gì.
165 Dịch(Dg: Trương Dịch), hay còn gọi là Cam Châu. Ở trung bộ của hành lang Hà Tây, cũng chính là một dịch trấn, cửa ải quan trọng nằm trên con đường tơ lụa.
166 Bản thân Đổng Phi không có quá nhiều khả năng đi tới đó, bởi vì mục tiêu của y rất rõ ràng. Mà trong các tướng lĩnh dưới trướng. . . Bốn người Bùi Nguyên Thiệu, Đổng Triệu, Đổng Khí, Hàn Đức đều là các chiến tướng hữu dũng vô mưu, thực sự không thể khiến người ta yên tâm.
167 Cuối tháng 10, Lạc Dương đổ một trận tuyết nhỏ. Theo đạo lý, vào mùa này vốn sẽ không xuất hiện loại tình huống này, nhưng tuyết trong năm nay hình như tới rất sớm.
168 Thái Ung đưa tới đầu người của Lý Tương Như, thuận tiện còn khích lệ học sinh tương lai của hắn hai câu, lại làm cho Lưu Hoành nhớ tới Đổng Trác. Thấy Hà Tiến không nói lời nào, Trương Nhượng nở nụ cười.
169 Đêm đó, trong mật thất ở trong phủ đại tướng quân, Hà Tiến nổi trận lôi đình. - Đổng Trác bắt nạt ta, Đổng Trác bắt nạt ta!Ngồi trong mật thất vài người.
170 Chiến sự ở Lũng Tây đã toàn diện mở màn. Tuy nhiên, bởi quận thành bị đoạt lại, lại còn thêm Lâm Thao bình an vô sự, khiến cho gần mười vạn Khương kỵ bị áp chế ở phía tây sông Thao.
171 Trần Đáo suy nghĩ một chút:- Thịnh vượng!- Đúng, trước mắt nhìn qua quả thật thịnh vượng. Nhưng mọi việc đều có tính hai mặt. Thịnh vượng qua đi, chính là suy sụp!Đổng Phi giống như đang lẩm bẩm, trong ngôn từ mang theo một số từ ngữ tương lai rất đặc biệt.
172 Có điều, vào giữa trưa có người của mục trường đến đây đưa tin tức, nói là Thành Lễ đã trở về, còn dẫn theo người nhà của Giả Hủ. Giả Hủ đang ở bên cạnh, khiến cho Đổng Phi rất xấu hổ.
173 - A Sửu, nhanh lên, nhanh lên. . . Bằng không sẽ làm lỡ thời gian. Đổng phu nhân ở bên trong phòng cũng cười ha ha. Đổng Chiếu đi bên cạnh nàng, nhỏ nhẹ nói:- Nương, A Sửu làm được không?- Sao ta biết!Đổng phu nhân cười nói:- Nếu không có Vương Cơ nói, ta căn bản không biết A Sửu còn có bản lĩnh như vậy đâu.
174 Đầu Đổng Phi sắp nổ tung. Sao lại nghĩ sai rồi, quên mất chuyện này. Tại thời đại tam quốc không có máy xay gió. Có điều y sẽ không chịu dừng lại nữa, ôm Đổng Lục giống như chạy nạn.
175 Ánh ban mai chiếu vào mục trường. Một ngày mới lại đến!Sẽ là một thời tiết đẹp, chí ít thì đó là một thời tiết đẹp hiếm có vào ngày đông. . . Huyên náo ngày hôm qua đã qua đi, mọi người nghênh đón một ngày mới.
176 - Xem tiểu nha đầu này nói kìa. . . Lão phu nhân nở nụ cười:- Có cái gì mà tha thứ chứ? Hiện tại ngươi đã là một thành viên của Đổng gia ta, vậy ta cũng theo ý của A Sửu, tặng cho ngươi một tự.
177 Những ngày tân hôn vui vẻ nhanh chóng trôi qua trong yên bình. Đổng Phi và Lục Nhi ban ngày cưỡi ngựa rong ruổi trong mục trường, buổi tối thì như keo như sơn, điên loan đảo phượng, thời gian rất khoái hoạt.
178 Hoa Đà sau khi trải qua đoạn thời gian khảo sát, quyết định tạm thời ở lại mục trường. Cùng Mã Chân liên thủ thành lập Y hộ doanh, Đổng Phi phái người truyền tin đến huyện Uyển, thỉnh cầu Đổng Trác cấp ột quan hàm giáo úy.
179 Đổng Phi suy nghĩ một chút, đứng dậy nói:- Lão sư, lão Hoàng, về việc chúng ta vừa nói, hai người tính toán thêm đi, nhất định phải làm được vạn vô nhất thất.
180 Lão phu nhân là người đầu tiên cảm thấy sự trầm mặc của hắn hơi kỳ lạ, bà hỏi:- Thúc Dĩnh, có phải ngươi còn có chuyện gì không?- Việc này. . . Đổng phu nhân chau mày:- Tam đệ, có chuyện gì thì nói đi, ấp a ấp úng không sảng khoái chút nào.