241 Cường Tử chậm rãi đi đến ngừng lại bên cạnh Triệu Long Tượng, hắn cầm lấy hộp thuốc lá ngoại nhập bên cạnh Tôn Diệu Dương lên nhìn, rút ra một cây đốt lên, sau đó đặt mông ngồi xuống kề bên Triệu Long Tượng.
242 Kim Tiểu Chu gạt Triệu Long Tượng, tiền anh ta chưa có chuyển đi, anh ta vốn cũng không có cách chuyển đi. Vốn Triệu Long Tượng cho rằng toàn bộ tài sản công ty đều nằm toàn bộ trong tay của mình, giao tài khoản công ty cho Kim Tiểu Chu bảo anh ta chuyển tiền ra nước ngoài.
243 Cường Tử về đến Húc Nhật Nhất Phẩm toàn thân mệt mỏi, khoảng thời gian nghỉ ngơi ở thành phố Đông Đỉnh tuy rằng thương thế trên cơ thể được sự điều trị của Ngô lão gia tử và chăm sóc của Bùi Nhược đã tốt đến bảy tám phần, nhưng sự mất mát và bi thương sâu thẳm trong lòng vẫn khiến cho hắn cảm thấy một loại mệt nhọc khó thể kháng cự được.
244 Tay Cường Tử không biết từ lúc nào không một tiếng động luồng vào bên trong váy ngắn của Trần Tử Ngư, ma trảo kia đến vùng đất này quả thật như cá gặp nước.
245 Ngay khi ánh mặt trời mới ló dạng từ bức màn cửa sổ chui vào trong phòng, Cường Tử mở choàng đôi mắt. Trên ngực còn hương thơm người ngọc lưu lại, bên gối còn có sợi tóc đen dài.
246 Trần Tử Ngư giẫy nãy nói, chỉ có điều nàng giẫy nãy nhưng trong lòng càng phải đấu tranh với suy nghĩ nhiều hơn một chút. Dù sao sáng sớm hai người ở trong nhà bếp ôm nhau là một việc rất khó xử.
247 Ở quán rượu Linh Điểm Nhất Khắc, trong gian phòng riêng không sang trọng ở lầu hai. Sau khi mang lại cho nhân viên của công ty một loạt rúng động Cường Tử hẹn trước Cáp Mô và Kim Tiểu Chu gặp nhau ở chỗ này, Cường Tử đến thì Cáp Mô và Kim Tiểu Chu đã đợi sẵn ở đấy, căn phòng này cũng rất khuất tầm mắt, không gây chú ý.
248 Năm nữ phục vụ xinh đẹp rõ ràng không phải cùng một tầng với nam phục vụ lầu hai mỗi người nâng một cái khay nối đuôi nhau đi lên tầng hai, dừng lại ở cửa ra vào căn phòng riêng chỗ của bọn Cường Tử.
249 Người chỉnh nhạc lầu một phối hợp với tiếng hoan hô thay đổi một bản nhạc kích động, trong một thời gian ngắn không khí Linh Điểm Nhất Khắc đạt đến cao trào.
250 Cường Tử lạnh lùng lườm sang, Từ Hưng Bang lòm còm bò dậy mặt mũi âm trầm cũng đang nhìn lại hắn. Đối với loại người này, Cường Tử cả một chút hứng thú cũng không có.
251 Kim Tiểu Chu mất vẻ say xỉn, lười nhác liếc nhìn đám người khí thế hung hăng kia, vịn tường hỏi Cường Tử: - Tình hình sao rồi? Cường Tử buông tay ra nói: - Tập thể bạn trại bốn đứa con gái anh vừa mới làm ngã tìm đến anh tính sổ.
252 Hai cảnh sát võ trang dìu Từ Hưng Bang từ lầu hai đi xuống, đi thẳng đến trước mặt đại đội trưởng. Sau khi nhìn thấy vết thương cả người Từ Hưng Bang ngay cả khuôn mặt cũng bị phá nát, vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt đại đội trưởng càng thêm nồng đậm.
253 - Cô tên là gì? Bùi Đông Lai nở nụ cười thân thiện ấm áp hỏi Bùi Tử Doanh. - Bùi Tử Doanh. Bùi Tử Doanh nói nhỏ xíu, cô ta bị Cường Tử ôm vào trong ngực rất bá đạo, sinh ra một loại cảm giác không thể nói rõ được, không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt được, giống như rơi vào chỗ khiến cho người ta bị mất đi lý trí.
254 Những huynh đệ Liên minh chấp pháp hứng khởi mới vừa tiến vào phương bắc, trong lúc gió thổi mây bay, không một người nào biết làm cách nào đối mặt với Hách Liên Xuân Mộ Đại kiêu xã hội đen làm vua mười năm ở Đông Bắc, trong lúc các tay trùm băng đảng xã hội đen phương bắc đều đang suy đoán kế tiếp có phải là lúc chuyển mình đánh cho Hách Liên vương gia một kích như sấm sét hay không, hai mươi chiếc xe buýt từ Nội Mông Cổ lái sang lần nữa khiến cho bọn người đó ngửi được mùi vị cuộc đại chiến đang sắp xảy ra.
255 Vẻ mặt Thẩm Hổ Thiền cực kỳ hâm mộ nhìn Tôn Văn Văn rót trà khắp một lượt cho mọi người trong phòng khách, sau đó mỉm cười xin lui trở vào nhà trong. Đợi sau khi Tôn Văn Văn đi rồi, y nghiêm trang nói với Cường Tử: - Có một cô vợ tốt thật là một chuyện tốt, cậu nói tôi làm sao vẫn chưa có số mạng tốt đẹp này.
256 Sáng sớm lúc thức dậy, Cường Tử dùng sức duỗi lưng một cái, nhìn sang bên cạnh đã trống không, nhớ đến cuộc vui điên cuồng tối qua của cả ba, chính Cường Tử cũng có chút đỏ mặt.
257 Nghe nói muốn ăn sáng ở Đức Thắng Lâu phải đặt trước, mặt tiền của quán cũng không lớn, chỉ có hai tầng làm bằng gỗ có hương vị màu sắc cổ xưa. Cộng cả trên lầu dưới lầu lại cũng chỉ vỏn vẹn có mười bàn, nhất là khiến cho người ta cảm thấy thoải mái chính là nơi này không những sạch sẽ khiến cho lòng người sáng suốt hơn nữa còn rất yên tĩnh.
258 Hách Liên Xuân Mộ trong tên có chữ Mộ, chữ Mộ này cũng chính là chỉ anh hùng đã như bóng chiều. Tuy nhiên ông ta đã đến mức này, đến cái tuổi ngược lại càng lúc càng không thích buổi chiều tà.
259 Sắc mặt Bùi Đông Lai đại biến, nói gì thì nói anh ta cũng không tưởng được Cường Tử đã đi đến nơi này sẽ còn thay đổi chủ ý. Nhớ đến lời Hách Liên Xuân Mộ trước đó đã sai bảo, mồ hôi trên người Bùi Đông Lai càng chảy ra nhiều hơn.
260 Hoắc Anh Cách nói:- Ông chủ, có câu vốn không phải người như tôi đây nên nói, nhưng đã đến bước đường như hôm nay, tôi không thể không khuyển ngài một câu.