261 Cường Tử lái xe rời khỏi Tử Khí Sơn Trang, khi chiếc xe đang chạy nhanh trên đường hắn nhìn thấy một chiếc xe màu đen vẫn luôn đi theo đằng sau hắn. Cường Tử nhìn thoáng qua kính chiếu hậu là một chiếc xe biển số Bắc Kinh phổ thông chứ không phải biển số Trường Xuân.
262 Triệu Phù Sinh nhìn chăm chú từ đầu đến chân Cường Tử, lập tức nở nụ cười. - Cậu so với tôi trước đây còn xuất sắc hơn rất nhiều. Anh ta nói. Cường Tử có chút không quen với thái độ đột nhiên thay đổi của Triệu Phù Sinh, hắn vốn cảm thấy mình đã đoán được ý đồ Triệu Phù Sinh đến lần này, nhưng bây giờ xem lại hắn đã đánh giá quá cao chính mình.
263 Đỗ Quang Minh cung kính hết mực châm một điếu thuốc cho Triệu bí thư trong thành phố, thái độ còn phải cung kính hơn so với điệu bộ. - Triệu bí thư, mảnh đất trống ở Long Giang lần này toàn bộ trông cậy hết vào ngài, ngài cũng biết, mảnh đất trống kia vốn là Hách Liên gia trông chừng ai cũng cướp không được, hiện tại Hách Liên gia rất chật vật hình như bị một tên không biết mặt mũi ra làm sao gọi làm Lâm Cường áp bức, đã chẳng còn để ý đến mảnh đất này nữa rồi.
264 Phùng Tao Bao sửng sốt, cô dường như đoán trước được nguy hiểm từ trong lời nói của Cường Tử. Mà đau đớn nhất chính là dự đoán đó rất nhanh biến thành hiện thực, Nạp Lan Tuyết bình thường nhát gan nhu nhược bị Cường Tử đầu độc giống như biến đổi thành một người khác.
265 - Đại ca, chuyện ngày hôm nay tôi thật sự nhận sai vào mình, van xin ngài bỏ qua cho tôi đi, Thúy Trúc Hiên này một người phụ nữ như tôi trông coi cũng không dễ dàng gì, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ.
266 Cường Tử dựa ở trên ghế đốt một điếu thuốc, híp mắt chờ Nạp Lan Duyệt trả lời mình thế nào. Câu cô tự bán mình đi này thật sự rất mập mờ, chỉ cần không phải đầu đất trong trắng cái gì cũng không biết thì hẳn sẽ liên tưởng đến bán mình là có ý nghĩ gì.
267 Cường Tử vừa cười vừa nói:- Cô một chút cũng không chịu đùa mới là thật à. Bùi Tử Doanh giống như mất đi hết sức lực ngồi ở trên ghế, nghĩ ngợi không đúng lại đứng lên nói:- Ông chủ, chào ngài.
268 Trần Tử Ngư bị gió thổi đầu tóc theo đó rối bời, ủy mị cười nói với Cường Tử:- Nói đi, cho tôi bao nhiêu tiền thưởng, nếu như thấy đủ tôi sẽ giúp ngài một tay.
269 Cường Tử nhìn ngôi nhà trống rỗng trong lòng có chút mất mát, vốn định đầu tiên về nhà là cưng nựng Văn Văn bé cưng đáng yêu. . . tuy rằng Tôn Văn Văn còn lớn hơn hắn năm tuổi, nhưng Cường Tử cũng không ngại gọi nàng là bé cưng, việc này đương nhiên là phải thế.
270 Khi tất cả đang bàn bạc đứa bé trong bụng Tôn Văn Văn là con trai hay con gái, Cường Tử bỗng nhận được một cuộc điện thoại. Cầm lấy điện thoại, là một số rất xa lạ.
271 Hai đại hán áo đen phía trước ngăn bước chân Cường Tử chưa đủ hai giây cũng chịu chung số phận bị sức mạnh cực lớn đánh bay ra ngoài, Cường Tử ở thời khắc này lộ ra thực lực trên tất cả mọi người ở đây, hắn cũng không muốn mất quá nhiều thời gian ở trên bậc thang giống như núi đao biển lửa đối với người bình thường này, bởi vì không đoán ra được ý đồ của Hách Liên Xuân Mộ, trong lòng của hắn lờ mờ có chút bất an.
272 - Tôi tranh đấu có được nửa giang sơn ở Đông Bắc, lại mất đi một phần máu mủ ruột thịt, bây giờ, tôi không muốn lặp lại sai lầm lần nữa. Hách Liên Xuân Mộ nói.
273 Tốt!Hách Liên Xuân Mộ nói:- Cậu cũng biết không muộn, vậy thì giúp đỡ cho tôi!Ông ta nói:- Giúp tôi hoàn thành tâm nguyện hiếu kính mẫu thân tuổi tác đã cao của mình! Tôi biết, kết cục cậu muốn có không phải điều này hay sao?- Đúng nhưng.
274 Hách Liên Xuân Mộ rời đi, một thân một mình. Để lại cho Cường Tử thành quả bốn mươi năm phấn đấu của ông ta, thành quả này nặng nề đến mức Cường Tử thấy không thể nào há miệng một cái đã nuốt trôi được.
275 Rạng sáng bốn giờ ngày hôm sau, Cường Tử đúng như trước tới giờ ra đằng sau nhà luyện công. Chỉ có điều lần này cũng không phải chỉ có một mình hắn, Thẩm Hổ Thiền đã sớm biết rõ Cường Tử có thói quen như vậy, cho nên cũng dậy thật sớm chờ hắn ở trong sân.
276 Năm ngày sau ở trụ sở Thúy Trúc Hiên. Triệu Phù Sinh ngồi ở trước mặt Cường Tử vẻ mặt lạnh nhạt. Anh ta thưởng thức trà xem báo, dường như nhàn rỗi không việc gì làm.
277 Ngày thứ ba sau khi Triệu Phù Sinh rời đi, vẫn là ở trụ sở Thúy Trúc Hiên, vẫn là trong căn phòng Cường Tử gặp gỡ Triệu Phù Sinh. Chỉ có điều lần này người ngồi ở trước mặt Cường Tử đổi thành Trác Thanh Chiến, một nhân vật cấp thần tiên trong mắt Cường Tử còn ngồi ở vị trí cao hơn cả Triệu Phù Sinh.
278 Cường Tử nắm tay Tôn Văn Văn hai người đi chầm chậm trong vườn hoa ở Húc Nhật Nhất Phẩm, dù đã mang thai sắp đến tháng thứ ba nhưng vẫn nhìn không ra một chút gì khác lạ trên người.
279 - Cáp Mô ca, Đại Hùng. . . Buổi tối hai người Cường Tử và Cáp Mô ngồi ở trên nóc nhà biệt thự Húc Nhật Nhất Phẩm, trong tay mỗi người đều có một bình Nhị Oa Đầu năm mươi sáu độ một bình chín đồng.
280 Trên đường đi Nội Mông, Cường Tử nhận được điện thoại của Tôn Văn Văn. - Cường Tử, hôm nay ba mẹ theo em đi bệnh viện kiểm tra, em rất khỏe, bệnh viện cũng rất khỏe.