201 Bốn người Cường Tử và Yêu Ma ra khỏi biệt thự Húc Nhật Nhất Phẩm liền đi thẳng đến trang viện của Lão Phật Gia Đoàn Mộc Tú, bốn người bọn họ muốn rời bến vẫn phải xin Lão Phật Gia giúp đỡ mới được.
202 Bên ngoài cửa có một hàng đại hán đang đứng nghiêm, họ đứng im, không nhúc nhích ở đó, trông họ chẳng khác gì những tượng đá vô tri vô giác. Nhưng ánh mắt của họ rất nghiêm trang, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, không vui không buồn.
203 Hai mươi phút sau, chiếc xe thứ hai cũng đã đến trước cửa viện của gia đình nông dân, còn chiếc xe thứ ba thì phải mất thêm mười phút nữa mới tới được.
204 Một con rắn màu đen khổng lồ nhanh chóng thoát ra khỏi ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội, trông nó lúc này chẳng khác gì một con rồng tức giận, đang vùng vẫy gây ra sóng gió trong biển rộng.
205 Cáp Mô bưng cốc mỳ vừa mới nở ra, định đưa lên miệng ăn thì Cường Tử đột nhiên giật lấy và nói:- Để tôi ăn trước!Cáp Mô đang định động thủ cướp lấy cốc mỳ thì nhìn thấy Cường tử dùng khẩu hình ra ám hiệu:- Không được ăn!Cường Tử dùng ánh mắt ra hiệu với anh ta, Cáp Mô ngay lập tức hiểu ra, nhanh chóng nhìn theo hướng nhìn của Cường Tử.
206 Nghe nói rằng sau khi bị loài rắn này cắn thì chưa đi đến năm bước thì đã bị độc tính phát tác mà chết. Mặc dù cách nói này có chút khoa trương nhưng nọc độc vô cùng mạnh của loài rắn này luôn khiến cho con người phải hoảng sợ.
207 Kiếm Thập Nhất hành động nhanh như điện, giữa không trung, rút thanh trường kiếm sáng loáng đằng sau lưng ra. Dưới ánh trăng thanh trường kiếm này trông giống như một tia chớp màu trắng tuyết, nhanh chóng bổ về phía đầu của con mãng xà.
208 Cường Tử lúc này trông thật giống với một chiếc lá cây đang bay trong bão lốc, khiến cho mọi người đều phải lo sợ thay hắn nhưng trái lại, hắn lại đứng rất vững trên người con rắn, mặc dù con rắn này ra sức vùng vẫy nhưng hắn vẫn không bị rơi xuống.
209 Cường Tử bước lên trước cung kính cúi chào:- Tào thúc!Tào Phá Địch cười ha ha, thân hình cao hơn hai thước lại cộng thêm bộ quần áo này nữa những vẫn không thể nào che hết da thịt.
210 Mọi người gật đầu, cùng đi theo Tào Phá Địch rời khởi nơi hỗn loạn này. Không biết vì lý do gì Cáp Mô trông rất thất thần, tâm trí cứ lơ lửng ở tận đâu đâu.
211 Thuyền đánh cá đậu ở một khu ngư nghiệp gần biển, chẳng bao lâu sau thì có một chiếc thuyền đánh cá của Đông Doanh đến đón mười mấy người họ. Chiếc thuyền lần này, mặc dù không có cắm quốc kỳ của Đông Doanh, nhưng trong quá trình trao đổi thì Cường Tử biết được rằng chủ thuyền cũng là một người Hoa.
212 Xe chạy khoảng ba giờ thì tiến vào bên trong nội thành, rồi dừng lại trước của một khách sạn. Yêu ma trao đổi với lái xe vài câu gì đó rồi lái xe liên tiếp gật đầu.
213 Cáp Mô lao vun vút ở phía trước, suốt cả dọc đường, người anh ta cứ lơ lửng trên không trung. anh ta có một trí nhớ vô cùng tốt cho nên bằng những quan sát từ trước đó cộng với những thông tin có trong phần tài liệu kia nên dường như anh ta không đi bất cứ một đoạn đường vòng nào.
214 Thậm chí khi hắn đứng ở sau lưng tên bảo vệ bí mật kia hắn còn làm một cái mặt quỷ, lúc này đây biểu cảm này mới thể hiện đúng bản chất thực của hắn chàng thanh niên mười tám tuổi.
215 Phía sau lưng Cường Tử đột nhiên vang lên một giọng nói cực kỳ lạnh lùng, chuyện xảy ra quá đột ngột. - Ngươi thực sự coi những người ở đây là đồ trang trí hay sao? Âm thanh này vang lên cách Cường Tử không xa lắm, nhưng Cường Tử rõ ràng là không hề cảm nhận được, chỉ dựa vào điểm này Cường Tử có thể biết được thực lực người đứng sau lưng hắn không phải là dạng vừa đâu.
216 Đôi mắt của Ngô Tôn đã ngấn lệ, nhưng đến cuối cùng thì anh ta đã kìm nén lại, ngăn cho nước mắt không trào ra. - Sau khi kết thúc chuyện này, anh hãy quay về với chúng tôi đi! Cường Tử đề nghị.
217 Ngô Tôn thở dài đáp lại: - Thôi cũng đành vậy, mặc dù không thể điều tra ra người đứng sau thao túng các thí nghiệm sinh hóa này nhưng có thể phá hủy được cũng coi như là một thành công, một chuyện công đức.
218 Cường Tử thoải mái, trước đó tự trách không được nói chuyện với Ngô Tôn, sau lại giao thủ kịch liệt với võ giả kia cũng không có kinh động đến người bên trong.
219 - Người anh em, thật là xin lỗi, vốn định tự mình đến, chỉ có điều dáng vẻ bây giờ… khiến cho anh chê cười rồi. Trong miệng Ngô Tôn nhổ ra một búng máu, sắc mặt của anh ta càng thêm trắng bệch.
220 Cường Tử ôm Ngô Tôn đã lạnh ngắt lên, từng bước một đi ra khỏi chỗ tội ác này. Chỗ này, đã định trước là bi thương, đã định trước là sống chết, đã định là trước sau gì cũng có kết quả cuối cùng.
Thể loại: Trọng Sinh, Xuyên Không, Đô Thị, Tiên Hiệp
Số chương: 41