21 Chương 21
Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên ở phòng khách dường như xuyên thấu màng nhĩ, cô không hiểu vì sao mình lại hốt hoảng. Cô nhảy xuống bồn rửa nước, cầm chìa khóa, chạy ra ngoài.
22 Chương 22
Chớp mắt đã đến thứ năm, sáng sớm Lô Nhân đau đầu kịch liệt, tối hôm qua cô gội đều rồi lại ngủ quên trên ghế. Nửa đêm người phát lạnh, tỉnh dậy nhìn thấy tivi còn mở, tắt tivi, ngồi trên ghế một lát, đứng dậy vào phòng ngủ.
23 Chương 23
Trong lòng Lục Cường hoảng hốt, đầu dây bên kia không nói liền cúp máy, gọi lại cũng không ai nghe. Đầu anh không ngừng quay cuồng, thầm tự nguyền rủa mình là đàn ông lại chấp nhặt chuyện nhỏ.
24 Chương 24
Mấy ngày nay Lô Nhân nghỉ ngơi không tốt, có lẽ là do tác dụng của thuốc, tối hôm qua lại ngủ rất ngon.
Rèm cửa sổ trong phòng không kéo ngay ngắn, tia sáng bình minh xuyên thấu vừa khéo chiếu xuống mặt cô, khẽ nhíu mi, cảm giác trên người vô cùng nặng nề, chiếc chăn ướt đẫm, cơ thể lõa lồ không một mảnh vải che thân.
25 Chương 25
Bầu trời mờ mịt, dự báo thời tiết hôm nay có mưa. Mây đen ùn ùn kéo đến, báo hiệu một trận dông tố sắp xảy ra, màu đen bao phủ ánh hoàng hôn, từng tầng mây đang cuồn cuộn trong đó.
26 Chương 26
Lô Nhân từ từ nhắm mắt, cô mơ hồ nghe thấy tiếng anh chửi thề, mặc kệ là chửi ai, cô kiệt sức rồi.
Anh nẩy mông đẩy “thứ đó” vào rất sâu bên trong âm hộ cô, chân cô quấn chặt hông anh, bắp đùi lắc lư tê dại, cả người vô thức mặc anh xâm chiếm.
27 Chương 27
Cuộc sống vẫn diễn ra như cũ.
Một cơn mưa lạnh khiến cả Chương Châu chào tạm biệt mùa Thu, vẫy gọi cơn gió đầu Đông, ngày ấy tuyết rơi đầy đường.
28 Chương 28
Rít một hơi thuốc, Lục Cường quay đầu nhìn mọi người đang ngồi chán nản. Khôn Đông đùa nghịch chiếc đũa trong tay, anh ta to con nhất đám, bình thường không quan tâm đến thứ gì chỉ thích ăn, lúc này cũng không động đũa, ngẩng đầu nhìn nhìn, lại cúi đầu xuống.
29 Chương 29
Lục Cường không nhúc nhích, giương mắt nhìn cách bài trí ở phòng khách, cúi đầu xoay xoay di động, cũng không nói gì, chỉ muốn ngồi một lát rồi rời đi.
30
31
Lục Cường bước qua, khuỷu tay chống lan can. Sắc trời tối đen như mưc, đối diện là đèn đuốc xán lạn, gió cuốn theo mùi tanh dưới mương thổi vào mặt, khói thuốc lượn lờ xung quanh.
32
Lục Cường bước qua, khuỷu tay chống lan can.
33
34
35 Lô Nhân ở bên ngoài đến nửa đêm, nghe Lục Cường giải thích xong tâm lý đã trở lại bình thường, giận đủ rồi nên ngủ rất sâu.
Anh ôm cô vào phòng ngủ, cởi áo len và quần jeans, đắp chăn che người cô.
36
37
38
39
40