41
42 “Cháu vẫn còn trẻ, đừng để tên súc sinh kia đánh lừa. ”
Lô Nhân trầm mặc vài phút, bề ngoài đại khái nghe theo, nhớ tới bưu kiện bị trả về lần trước cho tới lần gặp mặt này của hai mẹ con, căn bản hai người chưa từng nói chuyện hòa thuận, bà không cho Lục Cường cơ hội giải thích, con người anh cũng kín kẽ nên chắc chắn sẽ không có chuyện anh thuật lại sự việc với bà.
43 Mấy ngày nay lô Nhân đều nấu canh bổ cho Tiền Viện Thanh. Gương mặt bà vẫn lãnh đạm vô cùng, nội tâm không quá bình tĩnh, ngoại trừ dứt tình với Lục Cường, chung quy cũng không thể hiện gì.
44 Lúc trở về nhà đã tám giờ tối, ngày đông giá rét ăn mặc thật dày cũng bị đông lạnh thấu xương.
Lục Cường kéo tay Lô Nhân vào sân, đèn trong nhà đã tắt, Tiền Viện Thanh từ trước đến giờ đều ngủ sớm rất sớm, có điều bà vẫn để cửa cho cô.
45
46
47 Ngô Quỳnh tự nhốt mình trong một không gian nhỏ hẹp, bàn tay cô ta chống đỡ ván cửa, ngây ngốc đứng một lát, mồ hôi trên trán chảy xuống mu bàn tay.
Cô ta ăn mặc không nhiều, mới từ đảo Nam Phương trở về, áo ngắn quần dài, bên ngoài khoác áo gió màu nhạt.
48 Hôm nay là mùng tám tháng tư, bầu trời sáng sớm toàn là sương mù, xuân hạ luân phiên, không khí trong lành.
Lục Cường gọi điện thoại về nhà, Tiền Viện Thanh bấm đốt ngón tay xem ngày, kén cá chọn canh chọn đúng ngay ngày hôm nay, kết quả còn gặp phải thời tiết xấu.
49
50
51 Cầm điện thoại trong tay, Lục Cường lại nhìn màn hình, dừng một lát, anh nhận cuộc gọi.
Anh không sốt ruột nói chuyện ngay, đưa điện thoại sát vào lỗ tai, ngoài ý muốn trầm mặc, xuyên thấu qua microphone, có tiếng ồn ào và tiếng mưa rơi ở ngã tư đường.
52