81 Chap 24 : Một buổi sáng, bà Mai, mẹ của Tuệ Lâm và Khoa Nam ngồi chờ sẵn anh chàng. Nam đã đi cả đêm qua và vẫn chưa về, loạng choạng mở cửa nhà, bà Mai lạnh lùng : - Nam , ngồi xuống ! - Hey, Mom ! - Ngồi xuống, mẹ cần nói chuyện với con.
82 - Vậy thì anh nói đi ! Tại sao lại ngồi thừ ở đây mà không gọi cho em sớm hơn ? - Em trở nên ghen tuông từ khi nào vậy ? Thôi lên xe đi ! Đi tiếp rồi nói.
83 - Không cần đâu. Chỉ bị sưng một chút thôi mà. Mình ăn tiếp đi anh ! Ông Trần Kiên mỉm cười : - Lâm, con đang sống với bạn hả ? - Dạ. Đó là bạn con quen ở Mỹ.
84 Chap 25 : Một đêm không ngủ được. Nam ngồi dậy và mở Yahoo, anh không có thói quen xài Yahoo cho tới khi gặp Yến. Nick của Yến không sáng, nhưng Nam vẫn cứ gửi tin offline : - Anh biết bên Việt Nam là buổi chiều, nhưng nick của em không sáng có nghĩa là em không muốn gặp một ai đó.
85 - Cậu theo dõi tớ hả ? - Xin lỗi cậu. Hôm nọ tớ tìm thuốc lúc cậu sốt, tớ đã trông thấy kết quả siêu âm. Tớ cũng biết tác giả không phải ai khác mà là anh trai tớ.
86 - Oh … Vậy anh sẽ ra ngoài. Duy bước ra ngoài và chờ trong vài phút, lát sau Tuệ Lâm mở cửa ra, chưa kịp nói gì thì nụ hôn của Đoàn Duy đã làm xua tan tất cả.
87 Duy vẫn đang ngồi nhìn ngắm Tuệ Lâm làm bánh donut, Duy đánh trứng không đều nên trông bánh không đẹp. Duy nói : - Em biết nhiều thứ đấy chứ. - Biết lúc nào anh cũng nghĩ em tệ hại rồi.
88 Chap 26 Duy đưa Tuệ Lâm đến bệnh viện, đây quả là một cô bạn gái tử tế và dễ thương. Chỉ mới hơn nửa tháng yêu nhau mà Duy đã bắt đầu nghĩ tới những chuyện xa vời với cô nàng.
89 - Con sinh ra ở Mỹ sao nói tiếng Việt sỏi thế? - Cô không phải là người đầu tiên hỏi con như thế. Nhưng con có đi học tiếng Việt, 1 phần con cũng nói tiếng Việt.
90 Tuệ Lâm đi tung tăng rồi trông thấy một ông già ăn xin ngồi ở một góc phía đối diện vườn hoa thành phố. Trông ông có vẻ là một lão ăn xin nhưng hơi khác lạ và có ánh mắt rất kì bí nhìn cô.
91 Duy nhìn ông Liêm, rồi anh lại quỳ gối xuống trước mặt ông và nói : - Xin ông đấy ! Hãy trả lời cháu đi ! Có được không ? Ông Liêm rất bất ngờ trước Đoàn Duy, sự chân thành nơi anh đã làm ông cảm động.
92 Chap 27: Bà Quế một buổi sáng đang trong tâm trạng rất tốt ngồi thưởng thức đĩa thức ăn ngon lành. Điện thoại reo lên, bà Quế nói : - Đã có kết quả rồi phải không? - Phải.
93 - Bảo Yến, em phải hiểu là anh không chỉ đơn giản phải chịu trách nhiệm. - Tôi không cần gì ở anh. Không cần gì hết ! - Vậy tình yêu của anh. Chẳng lẽ em cũng không cần nó ? Làn môi mỏng nở một nụ cười như mếu, Yến cố không để mình khóc, cô quay lại nhìn Khoa Nam trước khi đẩy anh ra khỏi cửa : - Tôi không phải là người đặt dấu chấm hết cho thứ anh vừa nói.
94 Đoàn Duy dường như ngày càng tin tưởng rằng mình chính là đứa trẻ may mắn đã không lìa đời trước bàn tay độc ác và nham hiểm của Trần Kiên cùng bà mẹ hờ Ngọc Quế.
95 - Anh là ai ? - Không phải là Yến ! Rối cô nàng ấy mở mắt ra và xô anh làm anh chàng ngã ngồi. Anh chồng của cô nàng đỡ đứng dậy, Khoa Nam nhăn mặt : - Xin lỗi ! - Không sao.
96 Chap 28: Cả tuần không gặp mặt, chỉ nhắn tin qua quýt. Có vẻ như mọi chuyện đã bắt đầu theo chiều hướng đi xuống. Sau 3 tháng yêu nhau, tình cảm cả hai đã không còn như trước.
97 - Đừng … trời … Nhẫn của tôi…. Bàn tay của Nam nằm gọn trong mép cửa, anh chàng rít lên vì đau. Bảo Yến ló đầu ra trông thấy hốt hoảng đẩy cửa nhưng tay Nam đã bị kẹt không đẩy được.
98 - Vậy thì có gì đâu đáng trách. Anh nhỉ? - Cũng đâu giống trách móc anh đâu? Hả cưng. Lâm khẽ gật. Cô nàng có vẻ chú ý những món ăn nhiều hơn cả lời nói của Duy.
99 Chap 29: Bà Quế thất thần khi thấy ông Kiên xất xược đi thẳng vào dinh thự nhà bà mà không nói gì chỉ lẳng lặng đi lên phòng và lục tung mọi thứ. Bà Quế chạy theo : - Trần Kiên, anh làm gì vậy? Thằng Duy vẫn còn ngủ ở nhà đó.
100 Duy hào hứng : - Chào anh ! Tôi là Duy. - Huỳnh Khoa Nam. - Anh từ Mỹ về chơi à? - Về đây cầu hôn đấy chứ ! Yến đỏ mặt thụi nhẹ vào người Nam. Anh chàng gắp cho cô một ít thức ăn, trao cho nhau hàng loạt hành động lo lắng lẫn nhau.