41 - Chị giấu gì chứ … Có bệnh thì đi khám thôi mà ! - Chị nói dối. Em đã theo dõi chị mấy ngày nay. Căn bệnh của chị không tầm thường. Chị có một khối u ở não.
42 - Tại sao ạ ? Ông Liêm hơi xúc động, mắt ông ướt nhòe rồi lặng lẽ bỏ đi. Một lát sau, ông đem ra một chiếc hộp khá nhỏ. Lại là hộp. Duy ngẫm nghĩ rồi nói : - Cậu đem thứ này về và từ từ tìm hiểu.
43 Chap 16: - Lạ thật ! Hắn không xuất hiện sao ? Tuệ Lâm thoáng nghĩ trong lần cô đi chơi đêm và trở về nhà lúc 2 giờ sáng. Hôm nay Tuệ Lâm không rõ mục đích mình đến cái quán bar này để làm gì.
44 Duy biết mình đã lỡ lời khi nhìn gương mắt thất thần của bà Quế. Bà giận dữ tát anh một cái, không đau nhưng chứa rất nhiều giận dữ của bà Quế : - Con ăn nói như vậy với mẹ đó hả ? Duy im lặng và chỉ nhìn ra ngoài.
45 Chap 15: Đà Lạt mùa đông lạnh thật lạnh. Dù đã sống xa xứ nhiều năm nhưng Duy vẫn cảm nhận được cái lạnh mùa đông ở Việt Nam luôn có những độc đáo riêng.
46 - Chị giấu gì chứ … Có bệnh thì đi khám thôi mà ! - Chị nói dối. Em đã theo dõi chị mấy ngày nay. Căn bệnh của chị không tầm thường. Chị có một khối u ở não.
47 - Tại sao ạ ? Ông Liêm hơi xúc động, mắt ông ướt nhòe rồi lặng lẽ bỏ đi. Một lát sau, ông đem ra một chiếc hộp khá nhỏ. Lại là hộp. Duy ngẫm nghĩ rồi nói : - Cậu đem thứ này về và từ từ tìm hiểu.
48 Chap 16: - Lạ thật ! Hắn không xuất hiện sao ? Tuệ Lâm thoáng nghĩ trong lần cô đi chơi đêm và trở về nhà lúc 2 giờ sáng. Hôm nay Tuệ Lâm không rõ mục đích mình đến cái quán bar này để làm gì.
49 Duy biết mình đã lỡ lời khi nhìn gương mắt thất thần của bà Quế. Bà giận dữ tát anh một cái, không đau nhưng chứa rất nhiều giận dữ của bà Quế : - Con ăn nói như vậy với mẹ đó hả ? Duy im lặng và chỉ nhìn ra ngoài.
50 - Em không có… Anh làm em không thở được. Khiết Nhã nhìn Tiến Mạnh, lau vệt nước mắt lăn trên má anh bằng những ngón tay thon dài, mềm mại. Mạnh khẽ nắm lấy bàn tay đó và đặt lên môi.
51 -Sao ? Chê tiền hả ? - Tôi không phải loại đó. Đi đi ! Duy bị xô ngã, anh ngồi dậy và cười hằng hặc. Vừa đứng dậy thì lại va phải người khác, lần này thì đến lượt người kia té.
52 Chap 17: Ánh nắng chói chang chiếu vào mặt, Tuệ Lâm thấy mình đang ôm Duy và ngủ ngon lành. Ngủ ngon thật, đặc biệt là được nằm trong vòng tay một ai đó.
53 - Không liên quan đến anh Mạnh. Nếu anh có giống hay khác gì anh ấy thì tôi vẫn không có thiện cảm với anh. Đừng nhắc tới anh Mạnh. - Chưa gì đã xù lông nhím.
54 - Đừng gạt tớ. Có phải không ? Duy cười hằng hặc, rồi lại không vui vẻ gì và thở dài : - Thích để làm gì ? Cô ta chưa bao giờ nghĩ tớ là một người tốt, thậm chí tớ chả ở trong đầu cô ta nhiều hơn 2 phút.
55 - Em sinh ra và lớn lên ở San Francisco, cùng ba mẹ và anh trai. Một cuộc sống không có gì không gọi là tuyệt vời ở bên đó. Em cũng từng yêu, yêu trong say đắm, lãng mạn và hạnh phúc.
56 - Tôi đụng trúng cô Quế. Tôi đưa cô ấy về ! - Chắc mình biết chạy xe thì hãy lái xe. Không thì cứ đi Taxi đi ! - Đoàn Duy, sao con lại nói chuyện với bạn gái như vậy ? - Cô ta không phải bạn gái của con.
57 Chap 18: - Con trai mẹ ế tới nỗi phải nhờ mẹ đi mời giúp à ? - Mẹ chỉ muốn giúp con thôi. Con tìm đâu ra bạn nhảy hôm sinh nhật mẹ. - Cũng không cần thiết phải là Tuệ Lâm.
58 - Cái gì mà thật với giả ? Mẹ rất thích cô gái này. Mẹ ưng ý cô ấy làm vợ con. - Mẹ thôi cái trò gán ghép ấy đi. Con gái người ta không phải mẹ thích là ok đâu.
59 - Tớ chẳng thích đến đó. - Vì không muốn giáp mặt với hoàng tử đẹp trai đó à ? - Lý Đoàn Duy mà đẹp trai ư ? Tớ chưa bao giờ hình dung về hắn nhiều hơn 2 phút.
60 - Một ông già 60 tuổi hoặc tên nào đó có chùm râu dê đểu cán nhất ở đây. - Thật không ? - Anh cũng thừa biết lúc say tôi thích chơi trò gì mà. - Trò gì ? - Là cởi áo khoe ngực đấy.