1 Buổi tối bên bờ hồ…- Alô anh à. Anh rảnh không? Đi dạo nói chuyện với em tý nhé? ( Nó gọi điện cho anh). - Ukm. Anh đang ngồi uống nước với mấy thằng bạn.
2 Nhà nó…. Lúc nó đang nằm hôn mê trong bệnhviện, một nơi xa lạ. không một người thân bên cạnh. - con không biết bác ạ. Nó có nói gì với con đâu. Hôm qua con đi với nó cả ngày mà có nói gì đến việc về quê con đâu hả bác.
3 Bệnh viện…Nó vừa mới tỉnh sau tai nạn. nó không chết…không rời khỏi thế giới này như mọi người ở nhà vẫn nghĩ…Đau… đầu đau quá…nó mở mắt, nhìn xung quanh…đây là đâu?- cháu đã tỉnh rồi à? Cháu thấy trong người thế nào? Đau ở đâu?- giọng một người phụ nữ cất lên hiền từ.
4 Nó đã thay đổi. nó không còn là con bé ngây thơ hồn nhiên, luôn cười nói vui vẻ như trước nữa. nó của bây giờ- lạnh lùng, vô cảm đến đáng sợ. cũng phải thôi, sống trong cái gia đình này cơ mà.
5 Ra về. nó bước ra cổng trường. bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía nó. ngạc nhiên có. sợ hãi có. Thán phục cũng có. Con gái nhìn nó sợ sệt nhưng có vẻ gì đó tôn kính.
6 Nhà nó…- satomi…con đi đâu thế? Có biết mọi người lo lắng lắm không?sao không gọi điện về hả?- ba nó mắng. hic. Lo lắng quá đây mà. - dạ…con đi có chút việc mà quên gọi điện ọi người.
7 Vì con bé là em gái anh- cuối cùng Kaishi cũng nghĩ ra được cái lí do dễ chấp nhận. nhưng mà nói cho đúng ra thì đã bao giờ anh xem Satomi là em gái đâu.
8 Việt Nam………. - anh sao thế? Nó đi rồi. đi thật rồi. có ai muốn tin đâu. Nhưng anh thế này để được gì chứ? Anh nghĩ nó vui khi thấy anh thế này ư?anh xem lại anh bây giờ đi.
9 Trở lại với Satomi. hết bất ngờ, nó đi xuống nhà bếp vì cái bụng đang biểu tình dữ dội. hic. Nó lại đụng mặt Kaishi nữa mới khổ chứ. Hai anh em nó nhìn nhau ngại ngùng.
10 một lần nó tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa anh với Tamaki. - anh. Anh thích cô Satomi phải không?- tamaki hỏi Kaishi- thằng điên, nói vở vẩn cái gì đấy.
11 Nó ngồi phịch xuống bãi cát, mắt nhìn ra xa xa về phí chân trời. nó không hiểu nổi tại sao nó lại ôm anh và tại sao anh lại hôn nó nữa. chẳng phải anh nói anh chỉ xem nó như em gái thôi sao.
12 Sân bay Tokio…- sang đên nơi nhớ gọi điên cho ba mẹ. - mẹ nó nói, nước mắt rưng rưng. quả thật bà không muốn để nó đi chút nào. - vâng. Ba mẹ đừng lo.
13 “ tại sao anh không thể tìm thấy em? Cô gái này…người con gái trong bức ảnh này không phải là em sao? chỉ một lần thôi, hãy cho anh nói câu xin lỗi đi em…”- Khánh cầm một bức ảnh trên tay.
14 nếu tôi đúng là người anh quen… vậy…anh có thể kể cho tôi những chuyện anh biết về tôi được không? Tên tôi? Gia đình tôi? Và anh là ai? Anh có quan hệ như thế nào với tôi?- anh tên Khánh.
15 - Satomi…mở cửa cho anh đi. - Kaishi đập cửa phòng satomi, năn nỉ. - em muốn nghỉ ngơi. để lúc khác nói chuyện sau đi. giờ em mệt lắm. - nó nói giọng uể oải.
16 Còn Khánh. Anh đang ngạc nhiên hết cỡ nhìn Kim. Mấy năm qua em đã sống như thế nào mà thành ra như vậy? em là ai mà tên kia vừa nghe em nói gì đó đã tỏ ra cung kính em một cách sợ sệt như thế?bọn kia rút hết chỉ còn Kim đứng vô cảm còn Khánh vẫn không hiểu nổi Kim của anh nữa.
17 tất cả mọi người chạy đến đỡ bà vào nhà, đặt lên giường. Minh chăm sóc mẹ còn ba nó thì đứng ngơ ra nhìn nó rồi nhìn Khánh…không hiểu chuyện gì đang xảy ra…- Kim…là con sao?- ba nó nói thảng thốt, một dòng nước trong vắt chảy trên khoé mi nhăn nheo vì tuổi tác của ông.
18 - Sakura. Có bao giờ em nghĩ chúng ta nên dừng cái trò chém giết này lại chưa?- Satomi hỏi khi Sakura đang hả hê vì thành quả của mình. - chị sao vậy? sao lại hỏi thế? Em không biết nữa.
19 tút. . tút. . . tút. . . -Tiểu. . . tiểu thư. . à nhầm. . . chị Satomi ạ???- đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói ấp úng quen thuộc của Tamaki. nghe giọng nói có vẻ khá ngạc nhiên vì nhận được điện thoại của Kim.
20 - chào tiểu thư. . . - hai hàng người cúi rạp đầu chào đầy tôn kính khi nó đặt chân lên tấm thảm đỏ bước vào casino. Nó mỉm cười đầy vẻ kiêu kì, một nụ cười toát lên cái uy nghiêm của một tiểu thư xã hội đen lạnh lùng chính hiệu.