1 6:00 sángReng. . . . Reng. . . . . Reng. . . . . _ Sao mà reo sớm quá vậy không biết! - cô cực nhọc với lấy chiếc đồng hồ. Hôm nay. . . Hôm nay thứ. .
2 6:00 chiềuXe thả mọi người xuống trước khách sạn. _ Chào em! - giọng nói vừa lạ vừa quen cất lên. _ A! Anh Phong! - là anh, cô cười tươi. Trông anh khác mọi ngày quá! Cái vẻ lạnh lùng thường ngày đã biến đi đâu mất dù chỉ một ít.
3 Tạch. . . . . Tạch. . . . . . Tạch. . . . . Cô gõ tên anh và Tử Di lên bàn phím. Enter. Một loạt những tin tức, sự kiện liên quan đến anh trải dài trước mắt cô, dài vô tận.
4 Tít. . . Tít. . . . Tít. . . . . Máy đo điện tim thong thả phát ra những tiếng tít bình thản, chậm chạp, khiến người ta dễ đi vào giấc ngủ nhưng lại đánh thức Ngọc Di.
5 _ Nói đi - anh ngồi tựa lưng lên ghế sofa, vắt chân chữ ngũ, gương mặt nghiêm nghị, thúc giục ông bác sĩ. _ Cô ấy mắc chứng rối loạn sợ hãi, vì phát hiện trễ nên bệnh đã chuyển biến xấu, nhưng không sao, bệnh này thuộc loại bệnh lý, chỉ cần chữa vết thương tinh thần là được.
6 _ Trời ơi Di ơi là Di! Sao cậu lại để tấm thân vàng thân bạc của cậu bị bệnh vậy hả? Đã vậy còn giấu người ta nữa chứ. Tớ lo cho cậu lắm! - Hoàng My mếu máo khi thấy cô trên giường bệnh.
7 _ Thôi mà! Anh xin lỗi! Anh không cố ý chọc em đâu! Tại anh muốn nhìn thấy khuôn mặt dễ thương khi giận dỗi của em. - Phong nài nỉ cô gái đang hậm hực ngồi khoanh tay trên ghế sofa.
8 _ Hứa Ngọc Di! - Hoàng My vừa thấy bóng dáng cô lấp ló ngoài cổng thì kêu la inh ỏi. _ Tớ nghe rồi! Đừng gọi nữa! - cô hiểu rõ đối với My, trả lời thì nó sẽ im, còn nếu dùng ngôn ngữ hình thể thì nó sẽ kêu nhiệt liệt hơn nữa.
9 Cuối đông rồi. Tiết trời lạnh đi hẳn. Từ khi tổn thương, con người cô trở nên nhạy cảm. Lạnh một chút là khó ngủ!Cô cần một ngọn lửa, be bé thôi, để sưởi ấm lòng mình.
10 Oa. . . . Không khí ở Mỹ trong lành quá! Ngọc Di hít một hơi thật sâu, khí tràn đầy lồng ngực, vô cùng sảng khoái. Cô cười nhẹ. Tâm trạng đã khá hơn được phần nào.
11 _ Cô. . . . Được. Đơn giản thôi mà! Đi theo tôi. Ngọc Di nối gót anh ta. _ Mà anh là ai vậy?Chịu không thấu sự im lặng, cô lên tiếng. _ Cả anh mà em cũng không nhận ra sao? - khoé môi anh ta cong lên.
12 _ Anh à! Khi nãy em. . . - không muốn làm tổn thương anh, cô mau chóng giải thích khi hai người bước xuống sân khấu, nhưng anh:_ Suỵt! Đừng nói gì hết.
13 Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi Ngọc Di, khiến cô khó chịu mà cựa quậy. _ Di! Di! Con tỉnh rồi sao? - bàn tay ấm áp của bà Linh Đan vội nắm lấy ngón tay vừa cử động nhẹ của cô.
14 Nhìn hai cái bóng một ột thấp như đôi đũa lệch nhưng lại hài hoà đó khuất xa, bà Linh Đan cười khổ, có chút nhẹ lòng:_Con bé này thật là. . . . ! Nói rồi bà đi về phía thang máy, nhấn nút.
15 Anh đã trở về bên cô. Một ngày mới bắt đầu với những nụ cười, với hương hoa, với li sữa nóng. Bao nhiêu đó thôi thì Ngọc Di cô đã cảm thấy đủ lắm rồi.
16 _ Trời ơi! Làm gì mà chạy xe nhanh vậy?_ Muốn chết à?Mặc kệ bao nhiêu lời bàn tán, xì xào, chỉ trỏ, chiếc Audi A8 cứ gầm rú trên đường. Nhưng lần này.
17 _ Đặng Khánh Phong. - Hứa Ngọc Di hét lớn. Dường như tất cả sức lực đều dồn hết vào thanh quản. Cô đứng chết trân trước cái cảnh loã lồ. Tim ngừng đập.
18 _ Em. . . Khánh Phong và bà cùng ngỡ ngàng nhìn về phía cô. Ngọc Di mỉm cười. Nhưng. . . Nụ cười này. . . Không còn là nụ cười hạnh phúc, không còn là nụ cười ngây thơ, trong trắng, hồn nhiên nữa.
19 "Xin mời quý khách của chuyến bay 777 về Việt Nam vào lúc 22 giờ nhanh chóng lên máy bay. "Câu nói này đã lặp lại hai lần. Đồng nghĩ với việc máy bay chuẩn bị cất cánh.
20 _Ư. . . Ư. . . Đặng Khánh Phong khẽ nhếch mắt khi nghe tiếng kêu nhỏ. _ Tỉnh rồi à? - anh tiến lại phía giường bệnh. Lý Anh Kiệt chầm chậm mở mắt ra. Mặt trời ở giờ cao điểm toả ánh nắng chói chang, gay gắt.