1 Chương IBuổi tiệc được mong đợi từ lâu. Khi ngài Bilbo Baggins của vùng Bag End tuyên bố rằng ông sẽ ăn mừng sinh nhật thứ một trăm mười một của mình vào một ngày gần đây bằng một bữa tiệc linh đình đặc biệt, thì có nhiều sự xì xào và náo động khắp vùng Hobbitton.
2 Thế là tất cả một trăm bốn mươi bốn vị khách đều chờ đợi một bữa tiệc tuyệt vời; cho dù họ có vẻ sợ khiếp bài diễn văn sau bữa tối của ông chủ nhà (một món không thể tránh được).
3 Bilbo đưa cái phong bì ra, và nhưng khi ông vừa định đặt nó bên cái đồng hồ, thì tay ông giật trở lại, và cái túi rơi xuống nền đất. Trước khi ông kịp nhặt nó lên, thì thầy phù thủy đã bước đến, tóm lấy nó và đặt nó vào chỗ.
4 Chương IIBóng Tối của Quá KhứNhững lời xì xào vẫn chưa tắt hẳn sau chín hoặc chín mươi chín ngày tiếp theo. Sự biến mất lần thứ hai của ngài Bilbo Baggins được thảo luận trong khắp Hobbiton, và thật sự là trong tất cả vùng Quận, suốt một năm lẻ một ngày liền, và còn được nhớ nhiều hơn thế.
5 Frodo rùng mình. "Nhưng vì sao lại thế?" ông hỏi. "Và vì sao hắn lại muốn những nô lệ như vậy. ""Nói thật với cậu," Gandalf trả lời, "ta tin rằng cho đến nay, cho đến nay, cậu chú ý - hắn đã hoàn toàn giám sát sự tồn tại của những hobbit.
6 Gandalf nhìn Frodo, và mắt ông lóe lên. "Ta biết nhiều và ta tìm hiểu nhiều," ông trả lời, "Nhưng ta không định giải thích về những gì ta làm với cậu.
7 Chương IIIBa người là một đội"Cậu nên lặng lẽ mà đi, và nên đi sớm," Gandalf nói. Hai hoặc ba tuần đã trôi qua, và Frodo vẫn không tỏ dấu hiệu nào là đã sẵn sàng ra đi.
8 Frodo giật cái chăn ra khỏi Pippin và dựng ông lên, rồi ông bước về phía lề rừng. Mặt trời ở phía đông đang soi đỏ xua tan sương mù đang phủ dày trên rừng.
9 Và bài hát chấm dứt. "Và bây giờ thì lên giường nghỉ thôi! Và bây giờ thì lên giường nghỉ thôi!" Pippin hát vang. "Suỵt!" Frodo nói. "Tôi nghĩ là tôi lại nghe thấy tiếng vó ngựa.
10 Chương IVĐường tắt qua xứ NấmVào buổi sáng Frodo thức dậy hoàn toàn khỏe khoắn. Ông nằm trên một cái nhà lùm được làm từ những cây sống với những cành được buộc lại và kéo xuống mặt đất; giường của ông là bằng dương xỉ và cỏ, sâu, êm và thơm lạ lùng.
11 Họ băng qua lề của một cánh đồng đầy những củ cải to, và tiến vào một cái cổng chắc chắn. Đằng sau nó là một con đường rảnh nhỏ nằm giữa những hàng rào thấp hướng về những bụi cây xa xa.
12 Chương VBí ẩn lộ diện"Bây giờ thì tốt hơn chúng ta nên về nhà," Merry nói. "Tôi thấy rằng trong tất cả chuyện này có cái gì đó kỳ kỳ, nhưng hãy đợi cho đến khi về tới nơi đã.
13 Frodo há hốc miệng rồi ngậm lại ngay. Cái nhìn ngạc nhiên của ông hài đến nỗi mọi người cười phá lên. "Ông bạn già Frodo thân mến!" Pippin nói. "Thế anh thật sự nghĩ là anh đã che mắt được tất cả chúng tôi đấy à? Anh không cẩn thận hay khôn ngoan được thế đâu! Rõ ràng là anh đã chuẩn bị để đi và nói lời chia tay với tất cả những nơi anh thường lui tới từ tháng Tư.
14 Chương VIKhu Rừng GiàFrodo thình lình tỉnh dậy. Trong phòng vẫn còn tối om om. Merry đang đứng đấy với một tay cầm nến, còn tay kia thì đập cửa. "Được rồi! Chuyện gì thế?" Frodo nói, ông vẫn còn run và hoảng.
15 Ông băng ra dưới ánh mặt trời và biến vào vùng cỏ dài. Sau một lúc ông xuất hiện trở lại, và thông báo rằng có một khoảng đất cứng nằm giữa chân vách đá và dòng sông, ở một số nơi có những mảng cỏ mọc dày xuống bờ nước.
16 Chương VIITrong nhà của Tom BombadilCả bốn hobbit bước qua ngưỡng cửa đá, và đứng lại đó, chớp mắt. Họ đang ở trong một phòng dài, đầy ánh sáng tỏa ra từ những luồng sáng trên trần, và trên bàn làm bằng gỗ thẫm bóng loáng đã đặt sẵn nhiều cây nến, cao và màu vàng, đang cháy sáng lấp lánh.
17 Không cần phải nói - rằng lời đe dọa của Tom là rất nghiêm túc - các hobbit xuống sớm, rời bàn trễ, chỉ khi nó có vẻ như sắp cạn đến nơi. Không có Tom lẫn Goldberry ở đấy.
18 Chương VIIISương mù trên Cao Nguyên MộĐêm đó họ không nghe thấy tiếng động nào. Nhưng dù có đang lẩn quẩn trong những giấc mơ hay không, ông không thể nói được, thì Frodo vẫn nghe thấy một tiếng hát ngọt ngào đang vang lên trong tâm tưởng; một bài hát giống như một tia sáng nhạt nhoà đằng sau một tấm màn mưa xám xịt, và rồi nó sáng bừng lên để biến tấm voan kia thành thủy tinh và bạc, rồi cuối cùng nó quay lại, và rồi làng quê xanh phía xa mở rộng ra trước mặt ông dưới ánh bình minh đang mau chóng hiện đến.
19 Tom khom mình xuống, bỏ mũ ra, và đi vào căn phòng tối, hát vang:Đi ra, hỡi Những Kẻ Trong Mộ già nua!Hãy biến đi vào ánh sáng vầng dương!Hãy quắt queo đi như những giọt sương sángNhư tiếng gió than van,Hãy đi vào những vùng đất cằn cỗiKhuất sau những ngọn núi xa xôi!Đừng bao giờ lại đây nữa!Hãy để yên cho những cái mộ của ngươi!Hãy quên đi, hãy để mọi người quên lãngHãy tối tăm hơn cả bóng tối hồn hoang,Nơi những cánh cửa đang đóng mãi mãi lạiCho đến khi hoàn thiện thế giới nàyVới những lời này thì một tiếng kêu vang lên và một phần bên trong căn phòng đổ sập xuống.
20 Chương IXDưới biển quán Ngựa LồngBree là ngôi làng chính vùng vùng Bree, một vùng đất nhỏ có người ở, giống như một hòn đảo nằm giữa những vùng đất hoang vu chung quanh.