41 Gimli giúp đỡ được Gandalf rất ít, ngoại trừ lòng can đảm vững vàng của ông. Ít nhất ông cũng không run rẩy trong bóng đêm mờ mịt nhưng phần lớn những người khác.
42 Chương XVIICây cầu Khazad-dymĐội Đồng Hành của Chiếc Nhẫn đứng yên lặng bên cạnh ngôi mộ của Balin. Frodo nghĩ đến Bilbo và tình bạn lâu dài của ông với người lùn, và về chuyến thăm của Balin đến Quận cách đây từ lâu.
43 Thình lình đỉnh của cầu thang lóe lên một luồng sáng trắng. Rồi bụi đổ xuống với một tiếng uỵch mạnh. Tiếng trống vỗ vang lên man dại: doom-boom, doom-boom, và rồi nó dừng lại.
44 Chương XVIIILothlurien"Than ôi! Tôi sợ là chúng tôi không thể ở đây lâu hơn nữa," Aragorn nói. Ông nhìn lại về hướng rặng núi và giơ cao thanh gươm. "Tạm biệt, Gandalf!" ông kêu lên.
45 Bằng một giọng dịu dàng khó mà nghe thấy rõ giữa tiếng lá rừng xào xạc phía trên họ, chàng bắt đầu hát:Có một thiếu nữ Elf vào thời xa xưaKhi trăng sao hãy còn chiếu sáng giấc ban trưaÁo nàng trắng, viền bằng lấp lánhGiày nàng bạc, sáng bừng lên sắc trắngMột vì sao đính trên ánh mày congTóc nàng sáng một màu trắng trongNhư mặt trời trên những cành cây vàng óngỞ miền Lurien đẹp xinhTóc nàng dài, tay này sắc trắng tinhNàng tự do, thật lộng lẫy đẹp xinhTrong gió thoảng nàng đi như ánh chớpNhư lá vi vu trên những cành đoanBên cạnh ngọn thác NimrodelBên dòng nước sạch trong và đẹp đẽGiọng nàng ngân như tiếng bạc rơiGiữa mặt hồ đang rực sáng chơi vơiNơi nàng đi nào có ai nói đượcTrong mặt trời hay trong ánh đêm đenTrong những ngày xưa vắng ở vùng NimrodelVà trong rặng núi mập mờ hiểm trởTrên con tàu Elf ở thiên đường xám xa mơBên dưới ngọn núi chở che vững chảiĐã đợi nàng suốt bao ngày khắc khoảiBên cạnh biển lớn luôn thét gàoĐêm đêm gió vẫn thổi về vùng đất BắcGió bùng lên và cất cao tiếng quátLái con thuyền ra khỏi bờ biển ElfBăng ngang qua những đợt thủy triềuKhi bình minh mờ ảo và đất liền mất dạngNhững ngọn núi chìm sâu chẳng tiếng thở thanBên dưới những ngọn sóng trào cuồn cuộn rền vangXé tan nát những thân cây trên đỉnhAmroth ngắm nhìn bờ biển dần mất dạngChìm sâu dần dưới đợt sóng dâng caoÔng điên cuồng nguyền rủa con tàuĐã mang ông xa khỏi miền Nimrodel yêu dấuNơi ngày xưa ông là vị vua Elves kiêu hãnhLà lãnh chúa của thung lũng và cỏ câyNơi mùa xuân cành lá bỗng hoá vàngTại miền Lothlurien rực sángRồi ông bỏ lái mà nhảy ào xuống biểnNhưng mũi tên rời khỏi dây cungVà chìm dần dưới làn nước thủy chungNhư mòng biển đang bay cao lồng lộngGió thổi tung vờn trên mái tóc ôngBiển quanh ông sáng rực ánh tươi trongTừ đằng xa ông mạnh mẽ huy hoàngNhư thiên nga rẽ sóng trong trăng sángNhưng phía Tây thì chẳng có lời nàoVà phía trên Bờ Biển Nơi ĐâyNhững người Elves vĩnh viễn chẳng còn ngheTin tức gì về Amroth bất diệtGiọng của Legolas mờ dần, và bài hát chấm dứt.
46 Thế rồi chẳng còn tiếng động nào cả. Thậm chí cả lá cũng im lặng, và ngay cả tiếng thác có vẻ như cũng lặng đi. Frodo ngồi xuống và run rẩy trong lớp bọc của mình.
47 Chương XIXChiếc Gương của GaladrielMặt trời đang lặn dần sau rặng núi, và bóng tối đang chìm sâu trong rừng khi họ lại tiếp tục đi. Lúc này đường họ đi đang dẫn vào những bụi cây dày nơi bóng tối đang dần phủ.
48 Khi Mặt trời trên quận xám một màuBước chân ông trên Đồi thoảng qua mauÔng đã đi trước khi bình minh đếnĐã đi mà chẳng nói một lời nàoTừ Vùng Đất Hoang Dã Hơn đến bên phía bờ TâyTừ phương bắc bỏ hoang đến vùng đồi phía namXuyên qua hang rồng và qua cánh cửa ẩn tàngQua rừng sâu, qua bóng tối căm cămCùng Người Lùn và Hobbit, Elves và Con Ngườivới những người trần thế và thần thánhvới chim trên cành và thú trong hangbằng những thứ tiếng nói mà ông luôn hiểu rõVới thanh gươm sắc bén, với cánh tay phúc phầnLưng quằn dưới gánh nặng vô vànMột tiếng kèn, một ngọn đuốc rực soiVẫn ruổi rong, người lữ hành mệt mỏi.
49 Chương XXTạm biệt LurienĐêm đó Đội Đồng Hành lại được triệu tập đến căn phòng của Celeborn, và tại đấy Lãnh Chúa và Công Nương chào đón họ thật nồng nhiệt.
50 Aragorn dừng thuyền lại khi chiếc thuyền Thiên Nga lái đến gần. Công Nương chấm dứt bài hát và chào họ. "Chúng tôi đến để chào cái ông lời tạm biệt cuối cùng," nàng nói, "và để chấp cánh cho các ông bởi những lời chúc phúc từ vùng đất của chúng tôi.
51 Chương XXIDòng Sông Vĩ ĐạiSam đánh thức Frodo dậy. Ông thấy mình đang nằm, được ủ kỹ, dưới một cái cây cao vỏ màu xám nằm ở một góc rừng ở phía bờ tây của Dòng Sông Vĩ Đại, Anduin.
52 Sau một lúc Aragorn lại dẫn thuyền ngược dòng trở lại. Họ cứ đi theo cảm tính dọc theo bờ nước, cho đến khi họ tìm thấy một cái vịnh nhỏ. Có vài cái cây thấp mọc lên gần bờ nước, và đằng sau họ là một bờ đá nhô cao.
53 Đội Đồng Hành nghỉ ngơi một lúc, trôi xuôi theo dòng nước chảy vào giữa hồ. Họ ăn một ít thức ăn, và rồi họ lại nắm lấy mái chèo và vội vã tiếp tục hành trình.
54 Rồi thình lình ông cảm thấy Con Mắt. Có một con mắt trong Ngọn Tháp Hắc Ám vẫn không ngủ. Ông biết rằng nó đang nhận ra dần cái nhìn của ông. Tại đấy có một cơn cuồng nhiệt hoang dại.