1 Cứ ngỡ là yêu Chương 01 - Nè Nhóc! Đứng lại! định trốn đi đâu thế ? - Dạ, đâu có đâu chị hai - Nhìn bộ dạng của em là biết rồi, còn chối nữa. Có muốn chị nói với cha không ? Ôm cánh tay chị, Lâm Uyên năn nỉ : - Cho em ra ngoài một chút đi, chị hai - Không được - Chị hai! Băng Thanh nhìn em: - Được rồi, để chị đi với em Lâm Uyên xụ mặt, ngồi bệt xuống nền gạch - Suốt ngày kềm kẹp người ta như là ở tù vậy - Không làm thế, em đâu chịu học bài - Học bài cũng phải có thời gian để thư giãn chứ.
2 Cứ ngỡ là yêu Chương 02 Cầm trái xoài trêntay trái, còn quyển sách bên tay phải, Lâm Uyên từng bước từng bước thong dong trong vườn của ngoại Năm. Cô rất thích ở đây vì nó có bóng mát và gió thoảng rất là dễ chịu.
3 Quẳng túi sách lên vai, Lâm Uyên nhăn nhó: - Va li này nặng quá chị hai ơi. Em xách không nổi đâu, chị giúp em một tay với. Không thôi, ra đến bến xe, em ngã lăn ra xỉu đấy.
4 Cứ ngỡ là yêu Chương 03 Ra đến được ngã tư, cô thở phào nhẹ nhõm. Ấn hết ga, cô mong au chóng đến công tỵ Và rồi cánh cổng của công ty cũng xuất hiện trước mặt.
5 Lâm Uyên lúng liếng đôi mắt mơ màng: - Lúc tao học lớp 11, 12 hình như có gặp anh mày một lần - Cô cười nhỏ - Anh mày cũng đẹp trai dữ chớ. Lúc đó, tao muốn về ôm mộng luôn đấy nhưng thấy không có kết quả gì nên "giả từ dĩ vãng" luôn, lo học hành nên tao mới có thành tựu hôm nay.
6 Cứ ngỡ là yêu Chương 04 Im lặng một lúc quan sát đối thủ xem có phản kháng gì không đế liệu bề đối phó, Lâm Uyên chớp nhanh rèm mị Cô tiếp lời khi thấy đối thủ vẫn im lặng "ánh binh bất động": - Tuy rằng tôi và ông biết nhau qua con đừơng thù địch, nhưng không vì thế mà tôi thù ghét ông.
7 Anh vừa dứt lời thì chủ quán mang nước ra đặt lên bàn. Lâm Uyên ngạc nhiên vì trên bàn là hai trái dừa lạnh. Cô không ngờ một giám đốc đầy uy quyền đến thế mà lại uống một loại nước rẻ tiền, giản dị.
8 Cứ ngỡ là yêuChương 05 Cứ thế, niềm hy vọng vẫn cháy trong tim. Và đến hôm nay, nhận được thư anh, cô mới biết. Nếu mất anh, cô sẽ không sống nổi. Cô yêu anh.
9 Ngắm những bông hoa hồng tươi thắm, Lâm Uyên cố gắng moi trong đầu những ký ức đã qua, để xem có những chi tiết nào liên quan tới kẻ tặng hoa hay không.
10 Cứ ngỡ là yêuh3> Chương 06 Vẻ kênh kiệu lúng liếng của Lâm Uyên làm Đình Thái chao đảo. Anh mỉm cười, nhưng đôi mắt vẫn không rời Lâm Uyên: - Hình như lúc nãy, cô bảo tôi là con quỷ râu xanh, cho nên tôi phải trân trọng biệt anh đó và thự hiện những gì con quỷ muốn làm.
11 Bậu nhẹ vào cổ người yêu, Băng Thanh nấc nhỏ, nỗi xao động dào dạt tận con tim. - Anh thật là khờ, em có đáng để anh làm như thế hay không? - Đáng chứ , vì em, anh có thể làm tất cả.
12 Cứ ngỡ là yêu Chương 07 Rút nhẹ bờ vai, Lâm Uyên bác bỏ: - Có lẽ tôi không có tư cách làm bạn với tiểu thư Ngọc Châu đây, vì tôi thuộc nhóm hạ lưu trong mắt chị ấy.
13 Đình Thái xa xăm: - Con trai lịch sự bây giờ em phải cẩn thận đó. Nhìn vẻ hào hoa bề ngoài dễ tạo cho con gái sự si mê, nhưng ai biết thật ra có thật lòng hay không.
14 Cứ ngỡ là yêu Chương 08 - Thưa bác, con biết rằng con có lỗi, nhưng chúng con yêu nhau và đến với nhau như một nữa của mình. Thời gian ở bên nhau, chúng con luôn cảm thấy hạnh phúc.
15 Thấy Đình Thái dợm bước đi, Quốc Bảo đưa tay chặn lại: - Khoan đã! - Anh định cản em sao? - Cản em để làm gì ? Anh khuyến khích thế nữa chứ, nhưng trước khi hành động hãy tề chỉnh lại một chút, chứng tỏ rằng em không hề lép vế, có đúng không? Anh đưa cho Đình Thái chiếc khăn lạnh lau mặt, rồi móc túi lấy cây lược: - Nào, cúi xuống, anh chỉnh lại mái tóc cho, bù xù như ổ qụa đấy.
16 Cứ ngỡ là yêu Chương 09 Nhìn theo em gái bước đi trong vòng tay người yêu, Băng Thanh vừa mừng, vừa lo. Không biết đường hạnh phúc của nó có được trọn vẹn như cô hay không ? Khi Lâm Uyên vẫn còn mập mờ trong nhận thức một tình cảm.
17 Ngọc Châu xoay người ra cửa, giậm chân: - Hay là anh sợ người yêu của anh thấy rồi hiểu lầm. Đúng rồi, cô ấy đẹp quá mà, hơn cả em cả về nhan sắc lẫn tính cách.
18 Chương kết Sự va chạm vô tình làm cho cả hai cảm thấy ngượng ngùng làm sao ấy, rút tay rời khỏi cổ anh, cô đe doạ: - Anh mà còn gây chiến nữa, tôi sẽ tặng anh "hai phát" nữa đấy.
19 Đẩy cô sang một bên, anh bước ra xe bỏ lại một câu làm Ngọc Châu chết điếng: - Xin lỗi, anh chưa bao giờ có ý định yêu em. Sự thật đây sao ? Ngọc Châu ngồi bẹp xuống nền gạch khi tiếng xe khuất nơi cổng.