1 Giờ Anh Văn, tôi đang thẫn thờ nhìn ra cửa thì Phát huých huých vai tôi. "Ê, làm gì mà ngẩn ngơ suốt thế hả?"Tôi cũng không thèm quan tâm chỉ thờ ơ nhìn cậu ấy một cái rồi tiếp tục vùi đầu vào đống trắc nghiệm tiếng Anh và lơ đãng liếc nhìn ra phía sân thể dục.
2 Buổi tối, tôi đang loay hoay làm bài tập hóa, tuy thầy giáo bộ môn hóa rất dễ nhưng sắp thi học kì và tốt nghiệp rồi, tôi vẫn phải cố gắng. Tôi không được để người khác xem thường, nếu không tôi cũng sẽ tự xem thường mình mất!“Chị hai ơi, anh Phát tìm chị nè!” Nhóc Huy đứng dưới cầu thang réo lên um sùm.
3 Hôm nay đến lớp tôi nghe lũ con gái trong lớp đang bàn về đại hội thể thao trong tỉnh. Đứa nào cũng muốn đi xem, Phát đã nghe lời tôi đăng kí tham gia rồi.
4 Sáng nay ba mẹ tôi không phải đến lớp. Tôi thức dậy bởi thằng nhóc Huy đập cửa phòng tôi rầm rầm. Tôi buộc lòng phải bò dậy, tắm rửa rồi xuống làm việc nhà phụ mẹ tôi.
5 Sáng thứ hai luôn là ngày nhộn nhịp nhất trong lớp, vì sau một ngày nghỉ tụi bạn sẽ xúm lại trò chuyện về ngày chủ nhật của mình. Tuy đã là lớp 12 và bài vở thì chất chồng như núi nhưng không đứa nào quên cái bổn phận ăn chơi đã ăn sâu vào máu.
6 Hoa có màu đỏ và vàng tượng trưng cho hai vị vua. Đỏ tượng trưng áu đã đổ xuống vì sự duy trì của dân tộc và vàng tượng trưng cho sự thịnh vượng và giàu sang, và màu xanh của lá là tượng trưng cho niềm hi vọng…~*~ Thấm thoắt đã gần đến ngày thi đấu hội thao của tỉnh.
7 Cỏ bốn lá là cỏ may mắn. Người ta nói cánh thứ tư chính là hiện thân của may mắn, ba cánh còn lại lần lượt là niềm tin, tình yêu và hy vọng. Nếu ai tìm được cánh thứ tư ấy, thì may mắn sẽ mỉm cười với họ.
8 Rồi hoa sẽ tàn, hoa nào chẳng thế! Nhưng tôi tự hỏi, liệu có loài hoa nào đẹp dịu dàng mà vẫn ngang ngạnh đứng giữa bao la trời đất thế kia không?~*~ Ở quê tiết mục mà tôi thích nhất đó là tắm sông.
9 Anh ấy như ánh Mặt Trời, và tôi mãi cũng chỉ như bông hoa hướng dương kia. Tôi tồn tại vì anh, nhưng anh lại không vì tôi mà tồn tại. . . ~*~Ngày thứ bảy đối với lũ học sinh chúng tôi luôn là những ngày vui vẻ và hứng thú nhất.
10 Tôi và Phát vẫn cùng đi học cùng đi về. Trước mặt Lệ Mai tôi tỏ ra thân thiết với Phát hơn. Như để cô ấy an tâm về đoạn tình cảm với Thành. Dù không có được anh, thì giờ cũng không ảnh hưởng nhiều đến cô ấy.
11 Trong cái nắng chói chang giờ thể dục, tôi vinh quang ngất đi khi chỉ mới chạy được nửa vòng sân. Môn này không thi tốt nghiệp hay đại học gì, nhưng tất nhiên cũng phải học cho ra trò và cái ra trò của tôi là chỉ cần hoàn thành một vòng sân (trong khi tụi con gái khác phải hoàn thành bốn vòng và con trai phải chạy đến bảy vòng cơ).
12 Tôi đứng lặng. Như nghe được phảng phất đâu đó một tình yêu với tiếng gọi đợi chờ. Tôi nghĩ đến nhiều người xung quanh tôi. Nghĩ đến những cuộc đợi chờ trong vô vọng.
13 Em không theo đạo, nhưng em thích tiếng chuông nhà thờ. Em không thích trồng hoa, nhưng em thích ngắm nhìn chúng vươn mình đón nắng. ~*~Sau nụ hôn không mong đợi, Phát và tôi vẫn bình thường với nhau.
14 Cô bé tặng cho tôi một bông hoa lay ơn màu tím - màu sắc yêu thích của cô bé. Cô ấy nói bông hoa ấy có nghĩa là cuộc gặp gỡ vui vẻ và lời hứa hẹn gặp lại tôi ở tương lai.
15 Cây phượng này đã bao lần thay lá, bao lớp học sinh đã đi qua, nhưng nó vẫn ở đó, chứng minh cho sự tồn tại của chúng tôi. Cái ý nghĩ bất chợt ấy khiến tôi giật mình.
16 Hoa lưu ly - có nghĩa là chia xa. Vì khi chia xa người ta sẽ nói với nhau một câu "Forget me not!". . . ~*~ Chưa bao giờ tôi thấy ba Phát giận với cậu ấy như thế, mặc dù bình thường ông khá là nghiêm nghị.
17 Người ta nói rằng, hoa oải hương tượng trưng cho tình yêu, sự đợi chờ và chung thủy. Nhưng với tôi, tình cảm vượt qua ngưỡng cửa tình yêu sẽ trở thành tình bạn thắm thiết nhất.
18 Những bông hoa vẫn tươi như anh tỉ mẩn chăm sóc nó mỗi ngày. Không biết anh có biết được không, hoa sao băng tượng trưng cho lòng kiên định, sự thủy chung không thay đổi.
19 “Cậu… về từ khi nào?” Tôi lắp bắp hỏi khi bắt gặp ánh mắt của Phát - vô cùng sắc nhọn. Cậu ấy lờ tôi đi chỉ tập trung nhìn trừng trừng vào Thành. Anh ấy cũng miễn cưỡng nhìn lại với vẻ không hề tự nhiên.
20 Phát vẫn chưa cho tôi về nhà. Cậu ấy vẫn khư khư cái ý định ở lại theo dõi tôi như một đứa con nít lên ba. Cậu ấy không biết đã tốn bao nhiêu thời gian công sức lẫn tiền bạc của tôi đâu.