21 Không biết là vòng quay số phận hay thành phố này quá nhỏ bé mà dù muốn tránh cũng phải đối diện nhau. Trên ngã tư tấp nập những dòng người hối hả đi qua nhau, tôi gặp Thành.
22 Việc đầu tiên khi về nhà là lén lút đi lên phòng, tắm rửa rồi đến tiệm. May mà ba mẹ và nhóc Huy đều không có nhà nên tránh được việc đối mặt với họ lúc nào hay lúc đó.
23 “Chị hai!” Sáng vừa đóng cửa phòng lại thì nghe nhóc Huy trong phòng gọi vọng ra. Tôi bước vào phòng thấy nó lắc lắc cái điện thoại trong tay cười nói: “Em được thăng chức rồi.
24 Dù nhóc Huy có lớn đến thế nào trong mắt tôi có lẽ nó vẫn là một cậu bé. Chúng tôi đã lớn lên bên nhau, tôi từng nhìn nó từ lúc nó còn trong nôi, lúc đeo cặp hai vai vào lớp một, lúc học đi xe đạp rồi đèo được tôi loanh hoanh trong con hẻm cụt, lúc nó vào cấp ba được biết bao nhiêu nữ sinh chào đón với vẻ ngoài dễ nhìn và học hành chăm chỉ, lúc nó bước vào ngưỡng cửa đại học rồi quen biết Thy, cô bé với mái tóc ngắn và đôi mắt trong veo, lanh lợi.
25 Dạo này trời lạnh hơn tôi tưởng. Mấy cái áo bông được tôi lôi ra khỏi tủ đồ đã mốc meo qua mấy mùa nắng nóng. Giờ hít thở thôi cũng nghe mùi nắng, gió hanh hao.
26 Sáng điện thoại réo liên tục, tôi quờ quạng người bên cạnh sớm đã không thấy đâu. Cầm điện thoại trong tay tôi mới nhận ra không phải là tiếng chuông quen thuộc hàng ngày của mình.
27 Kết thúc kì nghỉ tết Phát phải về trường lĩnh bằng tốt nghiệp rồi về nộp đơn xin việc. Mơ ước của cậu, công việc của cậu, tiễn cậu ấy ra sân bay nhìn chiếc máy bay lao vút lên bầu trời bao la, tôi mỉm cười khoác lấy tay nhóc Huy.
28 “Anh nhìn em như vậy làm gì?” Tôi ngồi nghịch nghịch mấy cây hoa hải đằng phía trước khuôn viên bệnh viện, Thành ngồi cạnh tôi vào một buổi chiều đầy nắng.
29 Hôm nay xuất viện, sáng đã thấy Phát bưng tô cháo nóng hổi để trước mặt, gương mặt cậu ấy đã sáng sủa hơn, áo sơ mi trắng bèo nhèo ban tối đã được thay bằng cái áo sơ mi màu xanh sạch sẽ.
30 Sóng biển rì rầm vỗ vào chân tôi, mát lạnh. Tôi ngồi nghịch cát, không để tâm đến bộ đồ màu trắng đến giờ bị hòa lẫn cát và nước. Phát đứng sau lưng tôi, vẻ mặt cậu trầm ngâm không nói.
31 Thành phố trải qua một mùa nắng nóng cùng lác đác những cơn mưa rào. Tháng tư trôi qua trong vội vã, cũng gần cuối tháng năm, những cơn mưa cứ đến với nhịp độ nhanh và kéo dài hơn.
32 Cơn mưa vừa qua như gột rửa cái thành phố này mang cho nó một tầng sinh khí mới. Tôi bước xuống sân, những giọt nước còn đọng lại trên sân thành vũng, ánh nắng yếu ớt chiếu xuống làm chúng trở nên đẹp dịu dàng.
33 Sau một trận mưa to nhiệt độ giảm xuống đáng kể. Đứng ngoài cổng bệnh viện tôi cố kéo kéo vạt áo cho gió đừng thổi vào người, cho cái lạnh đừng khiến tôi dở hơi đứng đây run lẩy bẩy.