1 Nguồn: yaoiland. . . ************ Có lẽ trên đời này, bạn khó có thể gặp được người có số phận “éo le” và “kì quặc” như tôi. Tôi tên là Kuraichi Masako, năm nay vừa tròn 23 tuổi,nghề nghiệp là Magaka, nhà thiết kế quảng cáo và ti tỉ thứ liên quan đến Mỹ Thuật công nghiệp Manga…và hiện đang ca khúc thất nghiệp.
2 7 Thằng nhóc cười toe toét tỏ vẻ vui mừng khi thấy tôi,bảo nó là nhóc chứ cũng 21 rồi. Nó lên là Youka,người vùng Osaka lên Tokyo để học đại học, quen nhau cũng được gần 1 năm, nhưng tôi với nó khá thân thiết.
3 12 “Điều thứ 1 : Không cãi giám đốc, sếp là trên hết. Điều thứ 2 : Luôn nghe lời giám đốc, sếp là trên hết. Điều thứ 3 : Nhớ Code và Pass của bộ phận làm việc chuyên môn,ngoài ra, phải nhớ luôn Code và Pass của phòng giám đốc (cấm quên,còn dùng nhiều) Điều thứ 4 : Ăn mặc theo đồng phục qui định công ty.
4 17 “Con nợ của anh dễ thương đấy anh hai” Một giọng nói khác vang lên từ…kế bên tôi mà tôi không hề để ý. “Hi!” Tôi quay qua nhìn và bắt gặp bộ mặt của Ryo cười toe toét.
5 22 Bữa trưa của tôi (ngày hôm nay) diễn ra thật thịnh soạn với hơn 20 món ăn của tiệc buffe. Chỗ này toàn chức cao trọng vọng,tai to mặt lớn. Ai cũng ăn mặc đẹp chỉnh chu, chỉ mình tôi là hơi bị tầm thường ^^” Tôi lấy đồ ăn trong khi Yuu buộc phải tiếp chuyện với một số người.
6 27 Tôi gạt tay anh ra và đứng dậy, tiến về phía Yuu và yêu cầu hắn đưa tôi đi khỏi nơi này. Lần đầu tiên, tôi lại muốn trốn tránh anh. Ngày xưa, tôi đã từng tưởng tôi và anh đã là một cặp.
7 32 …Thánh thần tứ phương ơi…là hắn…với nụ cười hiền như…ác quỉ!Ngay lập tức, tôi lùi xa trong khi hắn từ từ tiến tới. Hắn chụp lấy tay tôi và giữ chặt hai bên.
8 37 “Dốc cầu không cao lắm, nên cái trò trượt dốc cũng không thú vị gì…” Yuu lắc đầu nói, làm cái vẻ mặt thất vọng, trong khi tôi thở nhẹ nhõm. Dốc cầu chỉ thoai thoải, dốc nhẹ mà tôi đã muốn rụng tim rôi chứ nói gì…^^” Usa luôn bám theo sau chúng tôi và luôn miệng nhắc nhở Yuu phải đi cẩn thận.
9 42 Tối hôm đó, chúng tôi lê về chỗ trọ trong tâm trang mệt mỏi. Sau khi nghe chuyện của em Yuu và Shiho, ai cũng vun vén một câu giúp tụi nó làm huề với nhau, mà chẳng biết có được không.
10 47 5h30 P. M, thì cặp đôi ngồi trên phòng còn lại cũng lò mò đi xuống. Chúng tôi leo lên xe và đi ăn tối tại một nhà hàng gần chợ Đà Lạt có tên là Phố Núi.
11 52 “ Uống cofee không mấy bồ ?” Usami hỏi khi chúng tôi đang phân vân không biết đi đâu. Hôm nay ở Đà Lạt buổi sáng và trưa là 20 độ và bây giờ là …16 độ nên hơi lạnh ( bằng ban ngày tháng 10 ở Nhật ) nên mới thấy mấy chàng diện áo.
12 57 Về lại với HCMC, những ngày sau của chúng tôi ở VN diễn ra thật phức tạp. . . . . . ------------- Đầu tiên là chuyện của Yuu. Hắn mượn xe máy của Usa chở Nguyên đi cùng để rút tiền.
13 62 Ở tầng trệt, đại sảnh lớn của Apollo có 2 con người đảm bảo là gây sự chú ý, đang đứng chờ xe. Vài phút sau, 1 chiếc Limousine của hãng Jaguar đậu xịch trước cửa càng làm gây sự chú ý hơn ^^” “Shuichi-sama, Lyly?” Người tài xế hỏi khi 2 người đã an tọa trên hàng ghế sau của cái xe 6 cửa.
14 67 Tôi lên là Kuraichi Masako, sắp 24tuổi, nhân viên phòng 196 thuộc Apollo. Tôi đã có 1 căn hộ thuê 1 năm, lương 1500USD mỗi tháng. Tôi đã có 1 cuộc sống no đủ, tuy ko dư và một tên bạn trai hờ ^”^ Hiện giờ tôi đang ở 1 khách sạn ở chân núi Fuji.