1 Tháng Hai năm 1823. Gloucestershire, Anh Quốc. Mỉa mai làm sao, thật thế, chuyện ấy đã xảy ra vào một ngày đầy nắng. Ngày nắng đầu tiên trong, gì nhỉ – sáu tuần bầu trời xám xịt liên tục, đi cùng là những đợt tuyết nhẹ rơi rải rác, hay thỉnh thoảng là lác đác cơn mưa? Ngay cả khi Phillip, nghĩ rằng chính bản thân anh trơ ra trước thói đỏng đảnh thất thường của thời tiết, đã cảm thấy tinh thần thư thái hơn, và nụ cười trở nên tươi rói.
2 … và vì vậy, em chắc anh sẽ không ngạc nhiên khi nghe, em nói quá nhiều. Em đơn giản là không thể ngừng nói được, nhưng em cho rằng điều đó xảy ra khi em lo lắng.
3 … cậu có thể thấy tại sao tớ lại từ chối lời cầu hôn ấy. Hắn ta tới một nửa là quá cáu kỉnh, và rõ ràng sở hữu cơn điên giận dữ. Tớ nên cưới một ai đó hòa nhã và cẩn trọng, người đối xử với tớ như một nữ hoàng.
4 … rất tiếc khi nghe rằng Caroline bị đau và gần như đánh gục chị. Và dĩ nhiên sẽ rất tồi tệ khi cả Amelia và Belinda đều không dễ bảo trước sự chào đời của con bé.
5 … van xin mẹ, Mẹ à, mẹ PHẢI trừng phạt Daphne. Thật KHÔNG CÔNG BẰNG khi con là người duy nhất đi ngủ mà không có bánh pudding. Và cho một tuần. Một tuần thì quá dài.
6 … không nên để cậu ấy hôn em. Ai biết được cậu ấy sẽ tùy tiện thử làm điều gì trong lần gặp tới? Nhưng việc gì đã làm thì đã làm rồi, chị cho là thế, nên tất cả những gì còn lại để hỏi là: Nụ hôn ấy dễ thương chứ? – từ Eloise Bridgerton gửi đến em gái cô, Francesca, quăng dưới cửa phòng ngủ của em gái đêm Francesca gặp Bá tước Kilmartin, người cô ấy sẽ kết hôn hai tháng sau đó.
7 … chưa bao giờ buồn chán như thế trong cả cuộc đời. Colin, anh phải về nhà. Thật là nỗi buồn bất tận khi không có anh, và em không nghĩ em có thể chịu được sự tẻ ngắt thêm lúc nào nữa.
8 … em thật may mắn khi ở trường. Những chị em gái của em đã phải trình diện với một cô gia sư mới, và cô ấy là hiện thân của nỗi bất hạnh. Cô ta đều đều nói về phép toán số học từ tinh mơ cho đến chập tối.
9 … tất cả chúng ta đều nhớ Cha, đặc biệt là thời gian này trong năm. Nhưng hãy nghĩ anh thật may mắn biết bao khi đã có mười tám năm bên cha. Ký ức của em không nhiều lắm, và em ước cha có thể biết em, và biết tất cả về việc em đã trưởng thành.
10 Cậu sẽ không bao giờ biết cậu đã bất hạnh như thế nào, Penelope thân yêu, khi chỉ có các chị em gái. Những anh trai vui hơn thế nhiều. – từ Eloise Bridgerton gửi đến Penelope Featherington, sau cuộc cưỡi ngựa giữa đêm trong Hyde Park với ba anh trai.
11 … không thể chịu đựng một gã đàn ông uống quá nhiều rượu. Đó là lý do em chắc chắn anh sẽ hiểu vì sao em không thể nhận lời cầu hôn của Quý ngài Wescott.
12 … và làm sao chị biết chị và Simon hợp nhau trong hôn nhân? Vì em thề em vẫn chưa gặp người đàn ông em có thể cảm giác tương tự thế, và chuyện này là sau cả ba mùa lễ hội dài ở Khu Chợ Trời Hôn Nhân.
13 … và tớ chắc là cậu có thể tưởng tượng, tất cả họ đều sở hữu một tính khí cáu gắt nhất. Có phải lỗi của tớ khi quá tài giỏi hơn? Tớ nghĩ là không. Tớ cũng không cho là, đó là lỗi họ khi sinh ra là đàn ông, và vì vậy không có đến một gợi ý tối thiểu nhất của nhận thức thông thường hay những kiểu cư xử tốt đẹp bẩm sinh.
14 … chị đồng ý rằng Anh Wilsons không mang một gương mặt tham vọng, nhưng chị ước em sẽ thận trọng hơn trong lời nói. Trong khi chị sẽ không bao giờ xem xét đến anh ấy như một ứng viên chấp nhận được cho hôn nhân, anh ấy chắc chắn không phải là một con cóc, và thật là nhiệm vụ ở chị thất bại khi em gái của chị lại gọi anh ấy như thế, và còn cả trước mặt anh ấy.
15 … chị không thể tin được là em sẽ không kể cho chị nhiều hơn. Là người chị lớn của em (hơn đến những một năm tròn, chị không nên phải nhắc em) chị sở hữu một sự kính trọng đo được chắc chắn, và trong khi chị đánh giá cao thông tin của em rằng miêu tả của Annie Mavel về tình yêu hôn nhân là đúng, chị nên thích vài chi tiết ngoài miêu tả vắn tắt ấy hơn.
16 … chị làm điều tốt nhất, chị Kate yêu quý ạ. Đàn ông rất dễ điều khiển. Em không thể tưởng tượng được có bao giờ thua một cuộc tranh cãi với họ. Tất nhiên, nếu em chấp nhận lời cầu hôn của Quý ngài Lacye, em thậm chí sẽ không có cơ hội đó.
17 … không kể đến việc, Daphne, em nghĩ chị lẽ ra không nên trốn chạy đi. – từ Eloise Bridgerton gửi đến chị cô, nữ Công tước Hastings, trong cuộc chia ly ngắn ngủi giữa Daphne và chồng, chỉ mới sau vài tuần trong hôn nhân của họ.
18 … con thường xuyên chẳng bao giờ nói đủ, Mẹ thân yêu, rằng con biết ơn đến mức nào khi là con gái mẹ. Hiếm có bậc cha mẹ nào sẽ cho một đứa trẻ quyền lợi và sự thấu hiểu như thế.
19 … những tháng ngày được đong đầy với những thú vui không dứt. Tôi mua sắm và tham dự bữa trưa và ghé thăm (và có những người đến thăm tôi). Vào những buổi tối, tôi thường tham dự vũ hội hay buổi hòa nhạc, hoặc giả có lẽ là một buổi tiệc nhỏ.
20 Có quá nhiều thứ mẹ hy vọng dạy con, con bé nhỏ. Mẹ hy vọng có thể làm thế qua ví dụ, nhưng cảm giác mẹ cũng cần đặt nó vào từng câu chữ trên giấy. Đó là một thói quen của mẹ, thói quen mà mẹ hy vọng con sẽ nhận ra và thấy thú vị vào lúc đọc lá thư này.