1 Khuôn mặt chàng thanh niên đó nhợt nhạt và cứng đờ như đá khi bàn tay phải của anh đặt lên nắm đấm cửa đã rỉ sét. Anh biết rất rõ anh đang đi vào đâu, vào một địa điểm chẳng một người bình thường nào muốn tới, đây là con đường dẫn vào nhà xác.
2 Người đàn ông tóc đen có bộ râu lưa thưa đó tên là Oleg Blochin. Anh ta ngồi trên một tảng đá tương đối cao. Tảng đá hầu như đã “mọc rễ” vào mảnh đất bụi bậm bên dưới.
3 Đã về chiều mà không khí vẫn chẳng mấy lạnh đi. Mặc dù vậy, Golenkov vẫn thấy trong người dễ chịu vô cùng. Bất châp rất nhiều khó khăn, anh đã tìm cách liên lạc được với thanh tra John Singlair.
4 Thời gian cứ tiếp tục trôi. Có lẽ khoảng hai hay ba giây rồi, chàng thanh niên người Nga không biết chính xác nữa, nhưng đầu óc của anh hoạt động ráo riết.
5 nh không nhìn thấy đầu Người Sói, nó còn ngập dưới nước. Nhưng hai cẳng trước của nó kéo mỗi lúc mỗi mạnh hơn. Rõ ràng quái vật đang muốn lật úp con thuyền xuống, bởi nếu cùng trôi xuống nước thì Người Sói mạnh hơn con người rất nhiều.
6 Nghe xong câu đó, Vladimir bật cười. Anh ngồi xuống giường và đưa hai bàn tay lên ôm mặt. Rồi anh gật đầu với bạn mình. - Tôi rất tiếc là đã không nói cho anh biết, nhưng mà tôi vội quá.
7 Thật khó tưởng tượng được, nhưng sự thật là tôi đang trải qua một chuyến phiêu lưu lãng mạn, thú vị mà cũng rất thoải mái dễ chịu. Tôi đang ngồi trong một toa xe được kéo bởi một đầu tàu hơi nước cổ lỗ.
8 Vladimir Golenkov chẳng phải chỉ có một giấc ngủ nặng nề mà còn gặp một giấc mơ u ám. Vì thế mà khi tỉnh dậy, anh thấy người đau như bị tra tấn. Chỉ riêng viễn cảnh không được đón anh bạn John Singlair là khiến cho anh nuốt được câu rủa vừa muốn bật ra từ đầu lưỡi.
9 Một ngôi làng ở miền Tây nước Nga, quen thuộc như những hình ảnh mà tôi đã nhìn thấy qua đài truyền hình. Trong ảnh trông nó bao giờ cũng rất thanh bình.
10 Cạm bẫy! Suy nghĩ đó lướt vào đầu tôi như một tia chớp. Một cái bẫy khốn kiếp, và chính mày đã bước vào đây như một thằng đần. Đúng lúc tôi buông vali ra để rảnh bàn tay phải thì ngọn đòn đã đổ xuống.
11 Blochin đúng là có những sợi dây thần kinh bằng thép. Sau khi đã tước vũ khí của cả John Singlair và kiểm tra lại để biết chắc là Vladimir Golenkov còn ngất lâu, hắn quay sang trói tay trói chân chàng thanh niên xứ London.
12 Ai chưa chết, người đó sẽ tỉnh dậy vào một lúc nào đó! Tôi cũng vậy. Sau cơn ngủ mê mệt, ý thức của tôi dần dần rời vực thẳm u ám, dần dần bay lên cao.
13 Cuối cùng, cả hai chúng tôi cũng bò lên được bờ và bước chân lên mặt đất. Nhưng xin bạn đọc xin đừng hỏi điều đó đã xảy ra trong tình huống nghiệt ngã tới mức độ nào.
14 Tôi nghe tiếng Vladimir rên rỉ, những âm thanh như muốn cắt nát linh hồn tôi ra. Trong cơn giận cuồng nộ, tôi xoay hai bàn tay, giật mạnh những sợi dây trói.
15 Thật lòng nhìn nhận, trước đó tôi đã không thật sự tin vào lời kể của Vladimir, và vì vậy mà tôi ngạc nhiên không ít. Tôi đứng đờ ra, không thể đưa ra một lời nhận xét nào.
16 Bắt đầu cuộc chiến sống còn, tất cả chúng tôi đều rõ như vậy. Không còn giải pháp nào khác. Chúng tôi rất muốn hỗ trợ cho Irina, nhưng cả Vladimir và tôi đều bị ngăn cản bởi lằn dây trói còn nằm lại trên tay.
17 Chắc kẻ phản bội không còn đủ nhẫn nại để chờ đợi. Hiện tôi vẫn chưa hiểu thật rõ mối quan hệ giữa hắn và quái thú, nhưng tôi cũng không muốn nghĩ kỹ chuyện này vội.
18 Chúng tôi nhìn lửa tóe lên từ đầu nòng súng, sáng lên ánh chết chóc trong tầng hầm. Chúng tôi nghe những tiếng kêu chát chúa và biết người đàn ông đó không chỉ bấm cò có một lần.
Thể loại: Tiểu Thuyết, Truyện Teen
Số chương: 4